Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 989: Nhận Lời

Thật ra thì thực lực của Mộng Dụ Huyễn Linh còn mạnh hơn trong tưởng tượng của Thiên Vương rất nhiều.
Mặc dù bọn chúng tu luyện rất ít, chỉ trong khoảng thời gian là 100 năm, và cũng hiếm khi bọn chúng ra ngoài để tìm kiếm tài nguyên, mà gần như bọn chúng chỉ hấp thu hồn lực thuần túy giữa thiên địa để tu luyện.
Nhưng tại sao thực lực của bọn chúng lại mạnh thái quá như vậy. Mà bọn chúng lại có thể kéo dài sự sống, cộng thêm bọn chúng có linh trí cực cao, cho nên bọn chúng có thể căn cứ vào đặc tính của bản thân để tự nghiên cứu ra một bộ cổ chiến pháp thích hợp cho mình tu luyện.
Một vạn năm là một chu kỳ, cho dù đang ở trong trứng đi nữa thì bọn chúng cũng không ngừng hấp thụ hồn lực.
Hơn nữa mỗi khi sinh ra thì bọn chúng chính là thiên địa chi linh, hoàn toàn khác với các loại Hồn thú khác.
Trải qua ba thời đại, chẳng qua là lúc trước bọn chúng phải chiến đấu với năng lượng linh hồn của Hắc Ám Dị Thú, cho nên mới hao tốn quá nhiều hồn lực và năng lượng linh hồn.
Công thêm dưới hình thái quả trứng thì cho dù tu vi hồn lực của bọn chúng có hùng hậu đến đâu đi nữa, nhưng cũng không có bao nhiêu thủ đoạn để dùng.
Hơn ngàn năm chiến đấu đã đủ làm bọn chúng suy yếu đi rất nhiều.
Nếu không với hình thái bình thường sau khi ra đời, vậy một cái tàn hồn của Hắc Ám Dị Thú đã chết tuyệt đối sẽ không làm được gì bọn chúng.
Thậm chí là bọn chúng có thể tiêu diệt cái tàn hồn này trong chớp mắt.
Tuy nhiên cho dù là như vậy, coi như không nhắc đến năng lực của bọn chúng đi nữa, nhưng thực lực của Mộng Dụ Huyễn Linh cũng đã phi thường cường đại.
Vương Triệt tiếp nhận quả trứng và trong nháy mắt khi bàn tay của anh chạm lên vỏ trứng, thân trứng bỗng nhiên sáng lên và nhẹ nhàng lay động hai lần.
Đáng tiếc nó lại khác với Mộng Dụ Huyễn Linh, con Huỳnh Mộng Linh nho nhỏ bên trong quả trứng này lại thuộc dạng vô cùng yếu ớt.
Không còn cách nào khác, bởi vì nó đã hoàn toàn hấp thu năng lượng linh hồn của Hắc Ám Dị Thú.
Thời điểm Mộng Dụ Huyễn Linh sử dụng năng lực dự đoán thì bản thân quả trứng này đã vô cùng nguy hiểm, thuộc dạng đang hấp hối rồi.
Cho dù nó có nở ra thì cũng không có tu vi hồn lực gì nữa.
Vương Triệt nói: "Được rồi, vậy trước tiên mi hãy đưa ta đi nhìn vị Ma Cổ Mông kia một chút. Sau đó thuận tiện đưa con Thứ Hỏa Chồn này ra ngoài luôn đi. Đúng rồi, con Thứ Hỏa Chồn này còn nói với ta rằng cha mẹ nó đã từng đến Thiên Nhạc Sơn để tìm kiếm bảo bối gì đó, nhưng sau đó lại không có tin tức. Mi có biết đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Mộng Dụ Huyễn Linh lắc đầu.
Thật ra trong hang động không gian của nó cũng không có bảo bối gì. Vì nó tu luyện chỉ cần đến hồn lực, cộng thêm từ trước đến nay bọn chúng còn phải chiến đấu và đối phó với linh hồn của Hắc Ám Dị Thú, cho nên đã tiêu hao rất nhiều hồn lực, cho dù có bảo bối gì đi nữa thì cũng không đủ dùng cho bọn chúng.
Vậy thì làm sao còn có thể giữ lại được bảo bối gì?
Nếu không phải hồn lực ở Thiên Nhạc Sơn này nồng đậm vô cùng, vậy nói không chừng hiện tại nó và quả trứng này đã sớm không còn tồn tại.
Vương Triệt nhìn Thứ Hỏa Chồn một chút.
"Anh! ! !"
Mộng Dụ Huyễn Linh dường như nghĩ đến điều gì mà vội vàng nói với Vương Triệt.
Nó nói là hơn 800 năm trước đúng là có rất nhiều Hồn thú chạy đến bên trong Thiên Nhạc Sơn để tìm kiếm bảo bối, và hình như là vì cái gì đó tên là "Giác Tỉnh Thần Thạch” thì phải.
Vương Triệt hơi sững sờ nói: "Giác Tỉnh Thần Thạch sao?"
Về giác tỉnh thì Vương Triệt có biết, vì hồn sủng vạn năm đều sẽ giác tỉnh, và khi ấy chúng sẽ thức tỉnh ra một vài năng lực đặc biệt.
Nhưng Giác Tỉnh Thần Thạch là thứ gì?
Mộng Dụ Huyễn Linh nói: "Tôi cũng chưa từng nghe nói qua thứ này. Khi đó có một nhóm gồm rất nhiều Hồn thú chạy đến bên trong Thiên Nhạc Sơn, điều này làm tôi tưởng rằng mình đã bị bại lộ vị trí. Nhưng về sau tôi lại phát hiện những Hồn thú này cũng không phải tới tìm tôi, mà chúng đến đây để tìm Giác Tỉnh Thần Thạch gì gì đó. Những Hồn thú này truyền miệng nhau rằng chỉ cần tìm được vật này là bọn chúng sẽ có thể đột phá cực hạn của bản thân, và thậm chí còn có thể tiến hóa thành Hồn thú cường đại hơn!"
"?"
Vương Triệt khẽ nhíu mày nói: "Hẳn là bọn chúng đã bị ai đó mê hoặc rồi kéo nhau tới đây!"
Mộng Dụ Huyễn Linh gật đầu:
"Ừm ừm! Tôi ở trong Thiên Nhạc Sơn lâu như vậy rồi nên đồ tốt gì tôi cũng biết. Thế nhưng tôi lại chưa từng nghe nói qua Giác Tỉnh Thần Thạch gì gì đó! Chẳng qua là về sau tôi chỉ chuyên chú đến đồng tộc của tôi và thấy chúng nó không phải tới tìm tôi, cho nên tôi cũng không để ý đến chúng nó nữa."
"Về sau tôi cũng không còn nhìn thấy chúng nó! Tôi hoài nghi rằng chúng nó có thể đã tiến vào cái hang kia rồi, cũng chính là địa quật Hoành Nhạc trong miệng nhân loại các vị hay nói tới. Bên trong những con Hồn thú đó hình như có hai con Thứ Hỏa Chồn."
Vương Triệt kể lại những thông tin mà Mộng Dụ Huyễn Linh đã nói cho Thứ Hỏa Chồn nghe.
Sau khi nghe xong thì Thứ Hỏa Chồn liền lâm vào trầm mặc.
Sau đó nó kêu lên một tiếng với Vương Triệt và Tiểu Mao Trùng để nhờ Mộng Dụ Huyễn Linh đưa nó ra ngoài.
"Ti ngô ti ngô!"
Tiểu Mao Trùng kêu lên một tiếng, ý nó là Thứ Hỏa Chồn có thể sẽ nghĩ loạn mà chạy vào bên trong địa quật Hoành Nhạc.
Vương Triệt nói: "Nó đã là một con Hồn thú trưởng thanh rồi! Nó không giống như mi, nếu đã muốn đi vào trong địa quật Hoành Nhạc tìm kiếm cha mẹ thì đó cũng là lựa chọn của nó."
"Ngô! Ngô! Ngô!"
Tiểu Mao Trùng cho rằng mình cũng đã là một con hồn sủng trưởng thành, nên khi nó nghe vậy thì lập tức bất mãn mà kêu to với Vương Triệt.
Vương Triệt nói: "Xưa nay không có một con hồn sủng trưởng thành nào lại nói mình là hồn sủng trưởng thành cả."
Tiểu Mao Trùng: "..."
"Xì xì xì!"
Từ Lực Kiếm cảm thấy Vương Triệt nói rất có lý, đại ca vẫn còn non nớt lắm!
"Ngao..."
Hùng Bảo cũng phối hợp mà kêu lên một tiếng.
Tiểu Mao Trùng: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận