Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 410: Giao Lưu

Vương Triệt cười trong lòng.
Dạng Long tộc như ông thì năm đó không biết tôi đã xử qua bao nhiêu con...
Ngay cả Long tộc mạnh mẽ hơn mithì ta cũng từng xử lý...
Cộng thêm khí thế uy áp của đại tu sĩ cảnh giới Đăng Tiên và đủ loại đặc hiệu ép xuống, mi không e ngại ta mới là chuyện lạ.
Vì đang trong lĩnh vực không gian của mình nên Không Thần Long tự nhiên đã biết rõ thực lực của Vương Triệt thực hư thế nào.
Vương Triệt lấy linh hồn để hồi âm: "Điều này không quan trọng, quan trọng là ông có biết tình huống bây giờ của mi ra sao không?"
Không Thần Long nhắm mắt lại, phảng phất như đang tìm về ký ức.
Không lâu sau, trong đôi mắt rồng của Không Thần Long hiển hiện vẻ cực kỳ phức tạp.
Không Thần Long lẩm bẩm nói: "Không nghĩ tới là đã đi qua lâu như vậy... Cũng không nghĩ tới tôi vậy mà… Hiện tại là thời đại nào?"
Vương Triệt nói: "Theo Lịch Liên Bang là năm 3021. Đã qua đi ba nghìn năm từ khi ông tiến vào rừng Phù Không."
Lịch Liên Bang là thời gian mà nhân loại chính thức tuyên bố khôi phục hòa bình, là niên kỷ bắt đầu xác lập lại sau mấy trăm năm từ trận đại chiến thời cổ đại.
Nghe nói như thế, Không Thần Long tựa như không có bao nhiêu biến hóa.
"Hơn ba nghìn năm... Không nghĩ tới năm đó sau khi tôi chữa trị tốt cho rừng Phù Không, tôi lại ngủ say một giấc dài đến ba ngàn năm."
Giọng nói của Không Thần Long tràn đầy cảm giác cổ xưa.
Thế là Vương Triệt đơn giản kể lại tình huống cho nó nghe một lần.
Sau khi nghe xong, Không Thần Long liền trở nên im lặng, tựa như đã dự liệu được.
Vương Triệt trực tiếp hỏi: "Bây giờ ông cảm giác mình còn có thể thanh tỉnh được bao lâu?"
Linh Thức Bảo Đan chỉ có thể tạm thời khôi phục ý thức cho Không Thần Long.
Trên thực tế, sau khi Không Thần Long khôi phục ý thức thì chính nó cũng đang tự áp chế.
Giọng điệu Không Thần Long mang theo vài phần bi thương:
"Nhiều nhất là một ngày!"
"Năm đó tôi sớm đã ngờ tới sẽ phát sinh ra loại tình huống này. Tôi đã chữa trị tốt cho rừng Phù Không rồi lâm vào trạng thái cực độ hư nhược, nên chỉ có thể ngủ say tại chỗ. Vì muốn phòng ngừa bị người khác đến thức tỉnh rồi gây hại sau khi bị ma lực hắc ám ăn mòn linh hồn từ rừng Phù Không, nên tôi đã tạo ra bốn con huyễn tượng vệ thú ở bên ngoài và bổ ra một vùng không gian độc lập để ẩn thân tại đây."
"Một giấc ngủ ba ngàn năm, không nghĩ tới bây giờ lại bị đánh thức..."
Vương Triệt gật đầu.
Bốn con huyễn tượng vệ thú kia hiển nhiên cũng vì mục đích này.
Không Thần Long nói:
"Dược vật vừa rồi cậu cho tôi dùng không phải là thần dược mà nhân loại hiện đại nghiên cứu ra, vì nó có thể làm tan rã ma lực hắc ám!"
"Ma lực hắc ám trong cơ thể tôi đúng là đã tan rã, chỉ là số lượng không đủ! Cậu còn nữa không? Nếu còn tầm hai ba trăm viên thì tôi mới có thể hoàn toàn khôi phục."
Vương Triệt: "..."
Hai ba trăm viên? Ông đánh giá tôi cao quá rồi đấy!
Ma lực hắc ám hẳn là ẩn giấu năng lực đặc biệt tại rừng Phù Không, nên mới khiến cho hồn lực nơi này vô cùng cuồng bạo.
Vương Triệt nói: "Không có!"
Không Thần Long cũng không thất vọng.
Nó nằm phục xuống và trong ánh mắt nó đột nhiên có hào quang, nói:
"Nhân loại, cậu tên là gì? Có thể kể về thế giới hiện tại cho tôi biết được không? Có phải thế giới bây giờ rất đẹp phải không? Các hồn thú và nhân loại sinh sống ổn cả chứ?"
Nghe Không Thần Long hỏi vấn đề này và nhìn thần thái trong mắt nó, Vương Triệt bỗng im lặng trong chốc lát.
Vương Triệt ngồi xếp bằng xuống rồi vừa cười vừa nói:
"Tôi tên là Vương Triệt, thế giới này đúng như ông mong muốn! Nó rất đẹp và cũng cực kỳ tốt!"
"Nhân loại và hồn thú sống chung một cách hòa bình bởi vì sinh mệnh hồn ước! Mi biết về sinh mệnh hồn ước chứ?"
Giọng nói Không Thần Long hơi cao lên: "Biết biết! Thời đại của tôi đúng là có cái sinh mệnh hồn ước này nên nhân loại và hồn thú mới có thể liên hợp lại!"
Vương Triệt nghe được tâm trạng hưng phấn trong giọng nói của Không Thần Long.
Có thể nghĩ, tác dụng của sinh mệnh hồn ước vào năm đó lớn đến bao nhiêu.
Vương Triệt kể lại từng sự việc mà anh biết về lịch sử thế giới cho Không Thần Long nghe.
"Hơn ba nghìn năm qua, nhân loại và hồn thú đã dựa vào sinh mệnh hồn ước để nghỉ ngơi lấy sức, dần dần bắt đầu phát triển! Thế giới này đã ổn định, hòa bình, vui vẻ, phồn vinh..."
Vương Triệt cũng hỏi thăm một vài chuyện liên quan đến trận đại chiến năm đó, đây là việc mà anh cảm thấy hứng thú nhất, và cũng là một trong những mục đích của chuyến đi này.
Từ con Hồn thú cổ lão này mà Vương Triệt đã hiểu rõ nền văn minh năm đó.
Sau khi nghe xong, trong mắt Không Thần Long đã xuất hiện nước mắt.
Nó không ngừng phát ra từng tiếng long ngâm to rõ.
"Hồn sủng đâu? Tôi muốn nhìn thấy hình tượng chiến đấu của nhân loại và hồn sủng! Coi như chiến đấu cấp thấp nhất cũng được!"
Không Thần Long giống như là một con bảo bảo tò mò sau khi nghe Vương Triệt kể về rất nhiều sự tích liên quan tới thời hiện đại.
Trong đó, việc nó cảm thấy hứng thú nhất chính là nhân loại và hồn sủng cùng nhau đối chiến.
Vương Triệt suy nghĩ một lát, rồi anh chỉ có thể lấy ra những tấm ảnh chụp đối chiến mà mẹ anh đã in ra làm kỷ niệm, từ trong huy chương của Lục Mao Trùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận