Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 10: Hạnh Phúc Bạo Kích

"Từ Tiểu Thụ thắng?"
"Từ Tiểu Thụ thắng!"
Chiến đấu kết thúc, kết giới hạ xuống.
Trên khán đài, âm thanh ủng hộ giống như thủy triều dọa Từ Tiểu Thụ nhảy một cái, hắn quay đầu nhìn lại, khá lắm, từ lúc nào tới nhiều người như vậy.
Chỉ sợ toàn bộ đệ tử ngoại môn ở Xuất Vân Thai đều ở đây đi.
Bên trong có rất nhiều sư đệ sư muội mặt mũi nhem nhuốc, Từ Tiểu Thụ cũng không biết bọn họ đang khóc cái gì, chỉ có thể xem như bọn họ đang lên cơn.
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 324."
"Nhận kính nể, điểm bị động cộng 1125."
Từ Tiểu Thụ hơi quét qua cột tin tức, dọa đến kém chút quỳ xuống.
Tình huống thế nào?
Một đợt hoài nghi phía trước hắn có thể lý giải, dù sao Từ Tiểu Thụ hắn chỉ có tu vi ngũ cảnh, lại giành được quán quân tiểu tổ thi đấu, đương nhiên không tránh được hoài nghi.
Mặc dù Lưu Chấn cùng Chu Tá cũng ở trên đài, nhưng người sáng suốt đều biết đây là hai tuyển thủ làm màu, cho nên hắn đương nhiên là quán quân.
Nhưng "Kính nể" phía sau này...
Thứ này liền có chút mơ hồ a.
Có vẻ như là lần đầu tiên xuất hiện?
Sau đó...
Một ngàn điểm bị động?
Từ Tiểu Thụ choáng váng.
Gia hỏa một lòng chỉ muốn bị đánh một trận, lừa thêm mấy điểm bị động, hiển nhiên không ý thức được mình đã trở thành hình mẫu bất khuất, không ngừng vươn lên, cuối cùng phản sát, vinh dự ăn gà!
Dù sao ở trong mắt những người mới đến, hắn hiển nhiên giống như một cái bao cát, bị người quyền đấm cước đá.
Đám người kia, đúng là súc sinh, sao có thể nặng tay như vậy, ngươi nhìn mặt Từ Tiểu Thụ, một khối xanh một miếng tím...
Hả? Thương thế sao nhẹ như vậy?
Trọng tài mặt không biểu tình bưng mâm đi tới, "Chúc mừng ngươi, Từ Tiểu Thụ."
Trên mâm là phần thưởng, phần thưởng là một chiếc nhẫn, không có gì khác.
Từ Tiểu Thụ nhíu mày, không gian giới chỉ?
Đây là đồ tốt, cho dù bán cả tiểu viện kèm kiếm hắn cũng không mua nổi.
Hắn nhận lấy chiếc nhẫn, nhìn tay trọng tài đang run rẩy, chân thành nói: "Cám ơn, không cần kích động vì ta."
Trọng tài nghe vậy, tay bưng mâm càng run dữ dội hơn.
Ta đây là đang kích động sao? Ta đây là đang kiềm chế phẫn nộ!
Toàn bộ quá trình, ngoại trừ lúc đầu kéo vài tên ra khỏi lôi đài, ông ta cơ bản không làm gì nữa, cảm giác này khiến cho ông ta vô cùng tuyệt vọng.
Vốn muốn tận hết chức trách, kết quả bị ép ngồi không ăn bám, chẳng làm nên trò trống gì.
Tên Từ Tiểu Thụ này, lừa ông ta từ đầu đến đuôi, cho đến khi chiến đấu kết thúc, ông ta mới nhìn ra được, Con mẹ nó, hắn là nhục thân Tiên Thiên!
Ta liền nói hai lần trước Tiên Thiên chi uy từ đâu đến, nào ngờ quả thật là hắn.
Trọng tài đè xuống cảm giác bành trướng trong lòng, đạm mạc huy vũ cánh tay: "Cố lên!"
Nói xong liền quay người rời đi.
Từ Tiểu Thụ thầm hô kỳ quái, bất quá cũng hồi đáp thủ thế ủng hộ, hướng về phía bóng lưng ông ta nói: "Ta sẽ cố gắng!"
Tay trọng tài lại run một cái, mâm kém chút bay ra.
"Uây, kiếm của ta!" Từ Tiểu Thụ ở phía sau hô.
Trọng tài vấp một cái, tiếp được cái mâm, cũng không quay đầu ném hắc kiếm về phía sau.
Từ Tiểu Thụ nhíu mày nhìn bóng lưng ông ta, không nhịn được nói thầm: "Kỳ kỳ quái quái."
"Từ Tiểu Thụ!"
"Từ Tiểu Thụ!"
Người trên khán đài nhao nhao kêu gào, lúc đầu chỉ có các thiếu nữ gào thét, sau đó người bên cạnh bị trừng ngại ngùng, cũng bị bức kêu lên.
Từ Tiểu Thụ cực kỳ ngượng ngùng, hắn không biết những người này nổi điên cái gì, nhưng người ta hô tên hắn, bộ dáng còn cực kỳ kích động, hắn liền khoát tay với đám người.
"Ngồi xuống, đừng khách khí."
Nhiêu Âm Âm đứng lên, duỗi lưng một cái, chỉnh cái vảy đỏ bị tiểu loli chụp đến đùi, trêu đùa: "Có thể đi qua tìm Tiểu Thú ca ca của muội!"
Tô Thiển Thiển cười cười, trên mặt có hai cái lúm đồng tiền: "Không cần, Tiểu Thú ca ca không rời khỏi Linh Cung là tốt nhất."
"Muội nhìn các cô nương bên cạnh đã kích động thành bộ dáng gì kia, vạn nhất Tiểu Thú ca ca của muội bị cướp đi thì sao?"
"Tỷ nói loạn gì đó!" Mặt Tô Thiển Thiển đỏ rần, "Muội không có suy nghĩ kia."
"Ôi? Thật ư?"
"Không để ý tới tỷ!"
Tô Thiển Thiển từ trên ghế nhảy xuống, đầu vừa vặn đụng vào ngực Nhiêu Âm Âm, hơn nữa còn bị kẹp ở giữa, nàng cúi đầu nhặt đại kiếm, chạy mất.
"Chậc chậc, thật đáng yêu..."
Từ Tiểu Thụ đương nhiên chú ý tới hai người, nói thật, giữa sân khí tức Tiên Thiên cũng không nhiều, nhục thân Tiên Thiên của hắn không rõ ràng, không có nghĩa khí tức Tiên Thiên người khác không rõ ràng.
Chí ít loại khí chất xuất trần kia, không giống với các cô nương đang tan nát cõi lòng gọi tên hắn.
"Tô Thiển Thiển?"
"Đã lâu không gặp..."
Hắn theo dõi phương hướng tiểu cô nương chạy trốn, nào gờ nữ tử vảy đỏ ở phía sau bỗng nhiên ngoái nhìn, chớp mắt cười.
"Nhận câu dẫn, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ một giây trước còn tâm thần dập dờn, một giây sau nhìn thấy tin tức, kém chút phun máu.
Mẹ kiếp, có một số việc mọi người ngầm hiểu lẫn nhau là được, tại sao phải đâm toẹt ra.
Chó hệ thống!
Người đi nhà trống.
Tất cả mọi người đều là Luyện Linh Sư, cho dù là fan hôm mộ, cũng sẽ không làm ra sự tình thất thường gì.
Ừm, chí ít ở ngoài sáng...
Từ Tiểu Thụ vừa định cất bước rời đi, đã nhìn thấy Kiều trưởng lão hưu một cái xuất hiện ở trước mắt.
"Tiểu tử thật giỏi, bị đánh thành dạng này vẫn có thể lật bàn, cũng chỉ có ngươi."
"Kiều trưởng lão?"
Sắc mặt Kiều trưởng lão tối sầm: "Hóa ra ngươi không có chú ý đến ta đúng không, chỉ nhìn hai cô nương kia?"
"Hắc hắc!" Từ Tiểu Thụ vừa đi vừa nói: "Nào có, ngài đến từ lúc đầu a?!"
"Đương nhiên!"
Từ Tiểu Thụ sợ bóng sợ gió một trận, cũng may đoán trúng, đồng thời kịp chuyển hóa ngữ khí nghi vấn thành khẳng định, không có bị nhìn thấu.
"Lúc nào luyện thành nhục thân Tiên Thiên, ngay cả ta cũng giấu?" Kiều trưởng lão truy hỏi.
Còn dám hỏi ta?
Từ Tiểu Thụ lập tức không phục, "Lần trước không phải ta đã nói ta đến Tiên Thiên ư? Ngài không tin?"
Lần trước?
Kiều trưởng lão lập tức nhớ tới tình cảnh ở Linh Sự Các lúc trước, xấu hổ cười: "Lúc kia... có quỷ mới tin ngươi!"
Mắt thấy Từ Tiểu Thụ lại muốn phát tác, ông ta lập tức móc ra một bình đan dược nhét trong ngực hắn, "Thụ thương rồi phải không?"
"Đây, cho ngươi, trở về dưỡng thương thật tốt, gặp lại sau!" Nói xong trực tiếp chạy.
Từ Tiểu Thụ trầm mặc.
Có cần phải vậy không?
Chẳng phải đậu đen rau muống hai câu, ta lại không ăn ngươi.
Hắn nhìn về phía đan dược Kiều trưởng lão cho, trong lòng ấm áp...
Ây da?
Kiều trưởng lão, đan dược...
Từ Tiểu Thụ bỗng nhiên bắt đầu run lẩy bẩy.
Từ Tiểu Thụ về đến tiểu viện, sau khi rửa mặt liền lăn đùng ra chiếc giường đã được thanh tẩy, tâm tình thư sướng.
Dù đã đoán trước, nhưng thật cầm xuống quán quân tiểu tổ thi đấu, đoạt được thành tựu vĩ đại nhất trong ba năm nay, hắn vẫn cảm thấy giống như ảo mộng.
Chỉ có thể nói, Cường Tráng cấp bậc Tiên Thiên, kinh khủng như vậy!
Dưới sự công kích như thế, đổi lại trước đó, hắn thậm chí không chống đỡ nổi một hơi, mà bây giờ, hắn vẻn vẹn chỉ bị thương ngoài da, thương cân động cốt cái gì, đều không tồn tại.
Mà chút máu ứ đọng, mặt sưng phù, cơ bản tu luyện một đợt liền có thể trị khỏi.
Đan dược Kiều trưởng lão đưa tới, hắn suy nghĩ một chút, không dám dùng.
Móc ra chiếc nhẫn quán quân, sau khi Từ Tiểu Thụ nhỏ máu nhận chủ, nhìn thấy diện tích bên trong rộng bằng nửa căn phòng, rất là thích.
Đồ vật bên trong không nhiều, ngoại trừ chiếc nhẫn ra, chỉ có một trăm Linh Tinh, một bình đan dược.
Từ Tiểu Thụ đổ đan dược ra nhìn một chút.
Luyện Linh Đan...
Trong lòng hơi hồi hộp một chút, hắn tranh thủ cất kỹ đồ vật, thuận tiện cất tạp vật cá nhân vào.
Loại cảm giác có tiểu không gian tùy thân này, thật vô cùng mỹ diệu.
Hắn không có thói quen đeo nhân, dùng dây xỏ lấy chiếc nhẫn, xem như dây chuyền.
Đây là chức quán quân đầu tiên trên con đường nhân sinh cực khổ của hắn, rất có giá trị kỷ niệm, nhất định phải cất giữ thật tốt.
Hắn nằm ở trên giường, đổi tư thế, để bản thân cảm thấy thoải mái dễ chịu nhất.
Như vậy, đại sự tới...
Một phen bị đánh điên cuồng, sẽ thu hoạch được bao nhiêu điểm bị động?
Ngoại trừ giai đoạn trước nhịn không được nhìn trộm vài lần, tiếp theo liền nhẫn nhịn xuống, dùng hết toàn lực không nhìn trị số kia, chính là vì chờ đợi giờ khắc này.
Trong lòng Từ Tiểu Thụ cuồng loạn, hắn nhìn về phía giao diện màu đỏ trong đầu, phía dưới cột tin tức.
Hạnh phúc bạo kích nổ tung, Từ Tiểu Thụ chỉ cảm thấy đại não "Ông" một cái, trống rỗng.
Ngón tay hắn co rút, vô thức đếm lấy: "Một, hai, ba..."
"Năm, năm chữ số!"
Điểm bị động: 17660.
Bạn cần đăng nhập để bình luận