Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 210: Lại Khoác Lác

"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 1."
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ bị lão giả vô thức tản ra linh nguyên cuồn cuộn chấn động đến toàn thân tê liệt, một mặt buồn khổ.
Không phải mình mới là người bị hại à, sao lão nhân này đụng người còn muốn châm biếm?
Đang muốn chế giễu lại, thế nhưng nhìn thấy sau lưng lão giả xuất hiện mấy đại Vương Tọa, từng người lăng không mà đứng, khí thế bức nhân.
Chỉ bất quá, trên thân dính đầy máu, vết thương chồng chất, quả thực khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình.
Mí mắt Từ Tiểu Thụ cuồng loạn.
"Cái này..."
Lại nhìn búa nhỏ nhuốm máu trên tay Sầm Kiều Phu, đáp án tựa hồ không cần nói cũng biết.
Hắn may mắn mình không có lãng, hóa ra lão nhân này cũng là người của Thánh Nô ?
Hơn nữa còn là loại một người chém toàn trường kia?
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ trắng nhợt, khí thế lập tức chìm vào trong bùn đất, gian nan gật gật đầu.
"Đúng, ta là con nhím."
Sầm Kiều Phu trầm mặc.
Từ tâm chi ngôn, khiến cho lão nhân cũng không biết nên nói gì cho phải.
Bất quá dù sao chỉ là một tên Nguyên Đình cảnh sơ kỳ, hoàn toàn không thể hấp dẫn được lâu, ông ta quay đầu nhìn về phía hai người đang đại chiến.
Tang lão gắt gao nhìn chằm chằm người bịt mặt nơi xa, trên tay nắm lấy kiếm khí khiến người ta khiếp sợ không thôi.
"Xèo xèo!"
Một tiếng nhạt nhẽo khẽ vang, kiếm khí xé mở màn đêm vậy mà sinh sinh bị đốt sạch, ngay cả sương mù cũng không lưu lại.
Tẫn Chiếu Thiên Viêm, không gì không thể đốt!
Một màn tay không đốt kiếm khí này cũng khiến cho Sầm Kiều Phu giật mình không thôi.
"Ngươi là ai?"
Người này rõ ràng không cùng một cấp bậc với mấy tên tiểu hỏa tử kia.
Ông ta ẩn ẩn cảm thấy thủ đoạn này tựa hồ có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra.
Ài, dù sao còn quá trẻ, không phải người cùng thời đại với mình, Sầm Kiều Phu thầm nghĩ.
"Sầm Kiều Phu?"
Lão giả không biết Tang lão, nhưng Tang lão vừa thấy ông ta, sắc mặt liền biến chuyển.
"Sao ngươi cũng xuất hiện ở nơi này?"
Sầm Kiều Phu nghe vậy liền kinh ngạc, giọng điệu này, rõ ràng là người rất quen mới có thể phát ra.
Nguyên lai, thời đại này còn nhiều hậu bối biết mình như thế?
Cái lưng còng tựa hồ có hơi thẳng tắp, trên mặt bất tri bất giác xuất hiện ngạo ý nhàn nhạt, "Ngươi nhận biết ta?"
Tang lão không có nhiều lời, quay đầu nhìn về phía người bịt mặt, nhẹ nhàng đè xuống nón lá, hắc ám bao phủ khuôn mặt ông ta.
"Lão phu từng khuyên các ngươi, đừng có lại đến Linh Cung."
Người bịt mặt nghe vậy lập tức biến sắc, lên tiếng hô to: "Tiều phu!"
Sầm Kiều Phu quay đầu, không rõ ràng cho lắm.
Nghe lời này tên mang nón lá kia, muốn xuất thủ lưu mình lại?
"Ha ha, tiểu bối càn rỡ!"
Tách tách!
Lời còn chưa dưa, ông ta đã phát hiện không khí trong nháy mắt ấm lên, mặt đất khô cạn, hư không rắc rắc rung động, giống như đang tiếp nhận mặt trời chói chang thiêu đốt.
Xuy xuy ! Một vòng văn lộ bạch sắc hỏa diễm từ mặt đất bay lên, bay một vòng lớn, bao phủ ba người vào trong.
Một giây sau, theo tiếng nổ vang, một cái thế giới bạch sắc hỏa diễm rộng vài trăm trượng trong nháy mắt hình thành.
Nhiệt độ kinh khủng thiêu đốt lấy, hư không hoàn toàn mơ hồ, dường như có dịch trong suốt nhỏ xuống.
"Long Dung Giới?"
Người bịt mặt kinh ngạc, sợ hãi rống nói: "Ngươi điên rồi?"
Tất cả mọi người ở bên ngoài đều biến sắc, bọn họ phát hiện trong thế giới bạch sắc hỏa diễm kia, ngay cả linh niệm cũng không kiên trì nổi, đều lập tức bị đốt thành ro bụi, hoàn toàn không biết tình huống bên trong.
Cảm Giác của Từ Tiểu Thụ có thể trực tiếp xuyên qua nó, nhưng chỉ cảm thấy linh hồn nóng hổi, phảng phất toàn thân đang bị thiêu đốt.
"Nhận công kích, điểm bị động cộng 1."
"Nhận công kích, điểm bị động cộng 1."
Cột tin tức lại bắt đầu cuồng xoát, Từ Tiểu Thụ có chút im lặng.
Hắn muốn đóng Cảm Giác lại, nhưng kỹ năng bị động tựa hồ không có công năng này.
"Tử lão đầu kia mạnh như vậy?"
Từ Tiểu Thụ đột nhiên phát hiện mình chưa bao giờ nhìn thấy Tang lão chân chính xuất thủ, ngay cả lần trước người bịt mặt dạ tập hồ Nga, tử lão đầu này cũng chỉ qua loa cho có lệ.
Hôm nay dốc sức xuất thủ như vậy, thật đúng là được mở rộng tầm mắt.
Sưu một tiếng vang lên, Kiều Thiên Chi xuất hiện ở bên cạnh hắn.
"Tiểu Thụ? Sao ngươi lại ở đây?"
Diệp Tiểu Thiên bay thấp xuống, cũng kinh nghi một trận, tiểu tử này...
Sao chỗ nào cũng có mặt hắn?
Chẳng lẽ lúc trước đối phó với Lệ Song Hành lập công lớn, cho nên dự định tới nơi này chơi người bịt mặt một vố?
Chỉ là Tiên Thiên, lá gan rất béo tốt a...
"Không phải ta bảo ngươi trốn đi rồi sao?" Diệp Tiểu Thiên không vui nói.
"Đúng vậy, ngài đã bảo ta trốn đi!" Từ Tiểu Thụ đương nhiên gật đầu.
"Vậy ngươi còn chạy tới nơi này làm gì, tự mình chuốc lấy khổ?"
Diệp Tiểu Thiên quan sát Từ Tiểu Thụ một lượt, muốn tìm ra chỗ tổn hại, nhưng phát hiện ngoại trừ quần áo có hơi lộn xộn ra, hoàn toàn không có vết thương nghiêm trọng nào.
"Trốn đi không phải là về nhà à, tiểu viện của ta ngay ở chỗ này, còn có thể chạy nơi nào?" Từ Tiểu Thụ nói.
Diệp Tiểu Thiên cạn lời.
Ông ta liền quyết định ngậm miệng không nói.
Lúc này, Tiếu Thất Tu nhờ vào đan dược của Tang lão nên đã khôi phục lại một chút, cuối cùng ổn định đại đạo tan tác, bay về phía Từ Tiểu Thụ.
"Vất vả ngươi."
Diệp Tiểu Thiên vỗ vỗ bả vai Tiếu Thất Tu, ông ta cảm thấy, Từ Tiểu Thụ có thể sống đến lúc này, khẳng định là nhờ vào Tiếu Thất Tu.
Không ngờ lão nam nhân trung niên lại lắc đầu, ánh mắt phức tạp lườm thiếu niên trước mặt một lúc, sau đó thở dài.
"Lần này thật đúng là không phải ta làm, nếu không có tiểu tử này, chỉ sợ hiện tại ta đã không thể đứng đây."
Mấy người nghe thế liền trì trệ, ngay cả Giang Biên Nhạn đến chậm cũng ngây dại.
Chỉ là Tiên Thiên, có thể mang đến tác dụng gì?
Từ Tiểu Thụ có chút xấu hổ, nhưng nhìn ánh mắt không tin của đám người, cũng chỉ có thể khiêm tốn cười cười, chỉ thế giới bạch sắc hỏa diễm trước mặt.
"Nhìn thấy không, vết kiếm thương trên ngực người bịt mặt kia, chính là ta đâm."
Không khí tựa hồ ngưng trệ một giây.
Kiều Thiên Chi bốp lên đầu Từ Tiểu Thụ một phát, nếu không phải lúc này không thích hợp cười to, ông ta đã ôm bụng cười lăn rồi.
"Tiểu tử thúi, lại nói mạnh miệng!"
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 3."
Đông một tiếng, bàn tay bốp vào đầu Từ Tiểu Thụ bị chấn động bay lên, Kiều Thiên Chi nhìn bàn tay mình, có chút kinh ngạc.
Ông ta lại nhìn Từ Tiểu Thụ một mặt vui cười, ẩn ẩn cảm thấy tiểu tử này tựa hồ không giống với trước đó.
Tiếu Thất Tu hít một hơi thật sâu, nói: "Đúng thật là hắn đâm!"
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 3."
Từ Tiểu Thụ nhìn cột tin tức lắc đầu.
Quả nhiên, thế nhân chính là như vậy, có đôi khi chân tướng bày ngay ở trước mặt, lại không muốn tin tưởng.
Nhìn thần sắc đám người từ nghi hoặc biến thành kinh dị, Từ Tiểu Thụ không khỏi nói thầm lấy: "Không phải chỉ đâm một kiếm thôi sao, có gì ngạc nhiên..."
Tiếu Thất Tu hung hăng trừng hắn một cái.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1. ".
"Muốn đánh nhau?"
Không có để ý tới mấy đại Vương Tọa, Từ Tiểu Thụ bỗng nhiên nhìn về phía thế giới bạch sắc hỏa diễm lên tiếng, ánh mắt mọi người không khỏi thuận thế nhìn lại.
Hỏa diễm sáng loáng đâm vào con ngươi đau rát, Tẫn Chiếu Thiên Viêm vốn vô hình vô sắc, bạch sắc hỏa diễm như vậy, Từ Tiểu Thụ lần thứ hai nhìn thấy.
Ừm, lần thứ nhất, chính là lúc tu luyện Tẫn Chiếu Thiên Phần...
"Phản phác quy chân sao?"
Trong đầu suy tư, Kiều Thiên Chi lại cho một cái bộp đầu.
Từ Tiểu Thụ hoang mang.
Đau thì không đau, nhưng đột nhiên xuất thủ như thế, không biết sẽ hù chết người sao?
"Làm gì thế?"
Kiều Thiên Chi lau nước ở khóe mắt, nhe răng trợn mắt nói: "Tiểu tử thúi, lại khoác lác! Ta còn không thấy được, nói giống như ngươi có thể nhìn thấu vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận