Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 573: Danh Kiếm Có Chủ (2)

Thủ Dạ có hơi thất thần.
Chính nghĩa...
Đây không phải mục tiêu ngay cả Hồng Y cùng Bạch Y cũng khó mà thực hiện sao?
Từ Tiểu Thụ thấy đối phương không nói gì, tiếp tục nói: "Ta không biết tôn chỉ của Hồng Y là gì, nhưng ở trong mắt ta, cho dù là nhân tính, cũng tồn tại tốt xấu."
"Cho nên, nếu như..."
"Không có nếu như." Thủ Dạ ngắt lời Từ Tiểu Thụ.
Ông ta đã biết được đối phương muốn nói gì.
Đồng thời cũng lập tức minh bạch, vì sao gia hỏa này luôn duy trì thái độ cự tuyệt, không giải thích cũng không ngầm thừa nhận đối với nghi hoặc của mình.
Từ Tiểu Thụ rất thông minh.
Hắn hẳn đã nhìn ra mình có ý mời chào.
Tuy nhiên Từ Tiểu Thụ vẫn quá ngay thơ.
Người có tốt xấu.
Thế nhưng Quỷ Thú thì không.
Lịch sử nói cho thế nhân biết, Quỷ Thú thiện lương, bất quá là vì một ngày nào đó bộc phát mà thôi.
Trong mắt Thủ Dạ lần nữa khôi phục ánh sáng, có chút thưởng thức.
Có ai không phải bước qua giai đoạn này?
Có tâm tính như thế, chứng minh tâm địa Từ Tiểu Thụ vẫn còn thiện lương.
Ngây thơ, có thể thay đổi.
Thế nhưng thiện lương, thật rất khó làm được.
"Ta hiểu rồi."
Ông ta gật đầu, ánh mắt liếc nhìn loạn cảnh hoang vu, nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Nhưng có một số việc, không có đơn giản giống như ngươi nghĩ."
Từ Tiểu Thụ không nói.
Có một số việc, hắn quả thực không dám gật bừa.
Chí ít thời điểm mình tiếp xúc với đám người Tân Cô Cô, đã chứng minh.
Quỷ Thú, kỳ thật vẫn có thể giao lưu.
Nếu xem bọn họ như một loại sinh vật, nhiều nhất, cũng chỉ tương đối khó không chế mà thôi.
Sư tử sẽ tổn thương người.
Nhưng không ai bởi vì sư tử có thú tính, mà diệt tuyệt bọn chúng.
Có lẽ sẽ có người cảm thấy Quỷ Thú không thể so sánh với sư tử, dù sao không phải cùng một loại sinh vật.
Nhưng người thì sao?
Người cùng Luyện Linh Sư, là cùng một loại sinh vật sao?
"Lấp không bằng khai thông."
Từ Tiểu Thụ bình tĩnh nói.
Thủ Dạ cười.
Ông ta biết thiếu niên trước mặt, sẽ có suy nghĩ như thế.
Chậm rãi lắc đầu, Thủ Dạ giải thích rõ: "Có một số việc không thể hờ hệch; có một số sự vật, nó là tất nhiên, tuyệt đối."
"Sao lại tuyệt đối?"
Từ Tiểu Thụ nghiêm mặt nói: "Thế giới là tương đối."
"Sao lại tương đối?"
Thủ Dạ cười hỏi lại.
Từ Tiểu Thụ phía trên chỉ trời, bên dưới chỉ đất.
"Thế giới."
"Thế giới chính là tương đối."
"Thiên địa, trắng đen, thị phi."
"Bạch Quật, ngoại giới... tiến vào, đi ra."
"Những thứ này, đều là tương đối."
Thủ Dạ gật đầu, nói: "Ngươi nói đều đúng, nhưng Quỷ Thú, chính là tuyệt đối."
"Sao lại tuyệt đối?"
Từ Tiểu Thụ lần nữa hỏi lại, nghĩa chính từ nghiêm nói: "Cho dù ngài nói tuyệt đối, cũng chỉ là tương đối của tương đối, tương đối cùng tuyệt đối, bản thân nó vẫn là tương đối!"
Thủ Dạ: "..."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
Ông ta đột nhiên tắt tiếng.
Trầm mặc thật lâu, ánh mắt vượt qua Từ Tiểu Thụ, nhìn tới danh kiếm nơi xa.
"Ngươi muốn cầm kiếm?"
"Nhận hỏi thăm, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ: "..."
Tràng diện ngừng nghỉ khoảng chừng ba bốn hơi.
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Lúc này, Ngư Tri Ôn đã đi tới cách đó không xa.
Nàng chấn kinh nhìn Từ Tiểu Thụ dùng loại tư thái hoàn toàn nghiền ép này, trực tiếp bác bỏ Hồng Y không còn lời nào để nói.
Gia hỏa này, làm sao dám...
Đây chính là Hồng Y...
"Nhận kính sợ, điểm bị động, +1."
...
"Đúng vậy."
Từ Tiểu Thụ thấy Thủ Dạ không có chút nào hàm lượng kỹ thuật nói sang chuyện khác, đột nhiên không muốn tiếp tục.
Hắn ngừng một chút, nói: "Ta đã giúp ngài tìm tới Quỷ Thú, nó bị ngài dọa chạy, tuy nói là vì cứu ta, nhưng ta cũng không cần."
"Cho nên, công huân hẳn vẫn tính đi?"
Thủ Dạ buồn cười nhìn gia hỏa này.
Còn nói không cần gì...
Nếu không phải mình đến kịp, gia hỏa trước mặt, sớm đã bị nghiền thành tro rồi!
Nhưng sau khi hiểu rõ thái độ của Từ Tiểu Thụ đối với thế giới này, ông ta bỏ qua.
Trước có Quỷ Thú Trương Thái Doanh, hiện tại Quỷ Thú Hắc Minh.
Chỉ bằng vào công lao Từ Tiểu Thụ một thân một mình xử lý hai đầu Quỷ Thú, đã không biết vượt qua bao nhiêu Hồng Y tân nhiệm rồi.
"Tính."
Hiếm khi ông ta không có phủ định thiếu niên trước mặt, chậm rãi nói: "Tính cả Trương Thái Doanh trước đó, công huân cộng lại, ta giúp ngươi cầm danh kiếm."
"Ồ?"
Lần này Từ Tiểu Thụ kinh ngạc.
Cầm danh kiếm?
Hắn tưởng rằng công huân sẽ là công pháp trác tuyệt hoặc là thần binh các loại.
Nhưng danh kiếm...
Khoa trương như vậy?
Thiên hạ chỉ có hai mươi một thanh danh kiếm, mình lúc này mới đuổi chạy một đầu, ngụy tạo giết qua một đầu, liền có thể cầm lấy danh kiếm?
Vậy Hồng Y há không phải mỗi người một thanh?
Ngư Tri Ôn ở bên cạnh cũng bị dọa.
Hai người bọn họ đúng là phát hiện ra danh kiếm đầu tiên.
Nhưng không có nắm ở trong tay, vĩnh viễn không phải của mình.
Có đôi khi thậm chí đã nắm ở trong tay, vẫn không thuộc về mình.
Bảo vật người hữu duyên có được.
Đạo lý này, Luyện Linh Sư đều hiểu, cũng đều lấy nó làm cớ.
Dựa trên lý luận mà nói, tuy Từ Tiểu Thụ bởi vì Quỷ Thú mà gọi Hồng Y đến, nhưng danh kiếm vẫn ở trạng thái vô chủ.
Cho nên, Hồng Y hoàn toàn có thể dựa theo quy định, kết luận Quỷ Thú là bị danh kiếm hấp dẫn đến, sau khi trợ giúp Từ Tiểu Thụ, cầm lấy một nửa bảo vật làm thù lao.
Một nửa này mất đi, lưu lại cho Từ Tiểu Thụ, có lẽ chỉ còn công pháp.
Nhưng Thủ Dạ, hoàn toàn không có làm như vậy.
Phương pháp trái ngược "Ta giúp ngươi cầm danh kiếm", quả thực hào phóng nằm ngoài dự liệu, khiến người ta nghi hoặc không thôi.
...
"Công huân của ta, có nhiều như vậy sao?"
Từ Tiểu Thụ có hơi chần chờ.
"Không có."
Thủ Dạ lắc đầu: "Thanh danh kiếm này, cho ngươi lấy."
Két!
Lúc này Ngư Tri Ôn cảm thấy choáng váng, kém chút ngã xuống tại chỗ.
Cho ngươi lấy...
Nàng nghi hoặc nhìn Từ Tiểu Thụ cùng Thủ Dạ, trong mắt lộ ra quang mang chấn kinh.
Từ Tiểu Thụ ngược lại trố mắt nhìn.
Chỉ bằng một câu này, hắn đã có thể kết luận, Thủ Dạ tuyệt đối đã động tâm với mình.
Phi, không phải loại động tâm kia!
Là động tâm mời chào... ách, tâm động... ách, ý động?
Tóm lại, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.
"Là tra phát hiện danh kiếm trước..."
Từ Tiểu Thụ lập tức muốn phản bác một phen, giành lại tiên cơ.
Nhưng suy nghĩ nhất chuyển.
Danh kiếm rõ ràng đã xuất thế, vốn nên tự do bay lượn, thế nhưng giờ phút này lại bị lực lượng không biết giam cầm tại chỗ, không nhúc nhích được.
Chung Cừ rõ ràng có Quỷ Thú phụ thể, thậm chí âm thầm ra sức rất nhiều, nhưng vẫn không thể lay động Diễm Mãng một chút nào.
Như thế...
"Tiền bối, nếu như ngài đã muốn giúp ta cầm kiếm, vậy ta liền không khách khí."
Từ Tiểu Thụ hì hì cười lên: "Ngài thử rút lên giúp ta?"
Thủ Dạ đứng sững lại.
Ông ta nói "Giúp ngươi cầm kiếm", ý là giúp Từ Tiểu Thụ ngăn những người đến đoạt kiếm.
Từ Tiểu Tiểu sẽ không ngốc đến mức, cho rằng là mình muốn giúp hắn rút kiếm đấy chứ?
"Ngươi nghiêm túc?"
Thủ Dạ cúi đầu, cảm thấy nắm đấm có hơi ngứa.
"Nghiêm túc."
Từ Tiểu Thụ lui về sau một bước, trốn đến sau lưng Ngư Tri Ôn: "Ngài đừng kích động, nói không chừng ngay cả ngài cũng không rút nổi!"
"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận