Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1741: Đại Bảo Bối (1)

"Nói chuyện với một khối đá. . ."
"Từ Tiểu Thụ, ngươi quả nhiên có bệnh!"
Lệ Tịch Nhi không còn gì để nói, bị chiêu này của Từ Tiểu Thụ tú đến.
Nhưng rất hiển nhiên, Trấn Hư Bia không muốn phản ứng Bát Tự Lệnh, càng không muốn phản ứng con hàng vô lễ trước mặt.
Vô luận Từ Tiểu Thụ nắm lệnh bài cáo mượn oai hùm, nhục mạ như thế nào, hắn vẫn không đạt được nửa câu đáp lại.
"Đáng giận, thật không để ý tới ta."
Lại mắng một trận, phát hiện Trấn Hư Bia miễn dịch miệng lưỡi tổn thương, thế là Từ Tiểu Thụ ngậm miệng lại.
Hắn không dám thật dùng kiếm chém tới, dù sao mạng nhỏ quan trọng.
Nói miệng là được rồi, thật chọc giận tấm bia đá nát kia, vạn nhất nó bắn ra một chùm sáng, mình thoáng cái bốc hơi, đến lúc đó biết tìm ai mà khóc?
"Lưu danh. . . "
Từ Tiểu Thụ sờ lên cằm bắt đầu suy nghĩ.
Có phải lưu danh mới có phản ứng hay không?
Cho nên mới có nhiều vị tiền bối, lưu lại danh tự ở trên tấm bia đá này?
"Ngươi đến thử một chút?"
Từ Tiểu Thụ nhìn về phía Lệ Tịch Nhi.
Dù sao vừa rồi mình làm nhục Trấn Hư Bia như vậy, cho dù lưu danh, bia đá người ta cũng sẽ không tặng mình bảo vật.
Nhưng Lệ Tịch Nhi thì khác.
Dáng dấp đẹp mắt, tính tình lại ngoan, có mình đảm nhiệm vai phản diện ở phía trước, nói không chừng Trấn Hư Bia sẽ ưa thích Lệ Tịch Nhi hơn.
Đây chẳng phải nói lưu danh, xác suất ra bảo vật sẽ lớn hơn sao?
"Ta thử một chút."
Lệ Tịch Nhi cũng không sợ, bắt đầu hội tụ linh nguyên.
Không bao lâu, trong lòng bàn tay nàng xuất hiện một đoạn dây leo sắc bén, muốn dùng nó lưu danh ở trên Trấn Hư Bia.
"Khanh!"
Thời điểm dây leo tiếp xúc với Trấn Hư Bia, âm thanh kim loại va chạm vang lên.
Lưu danh thất bại!
Dây leo của Lệ Tịch Nhi, căn bản không thể tổn thương Trấn Hư Bia một chút xíu nào, càng đừng nói đến lưu danh.
"Ơ hay!" Từ Tiểu Thụ thấy thế lập tức nổi giận, "Tiểu thạch bi, ngươi dám khi dễ sư muội ta?"
Lệ Tịch Nhi im ắng trông lại: ". . . "
"Dùng thứ này, hung hăng gọt nó!" Từ Tiểu Thụ ném qua ánh mắt cổ vũ, nói xong liền muốn đưa Hữu Tứ Kiếm cho nàng.
Lệ Tịch Nhi dời mắt xuống, nhìn Hữu Tứ Kiếm một thân ma khí, sau đó không một tiếng động ngước mắt nhìn Từ Tiểu Thụ, không nói gì.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . . "
"Ách!"
Từ Tiểu Thụ lập tức kịp phản ứng, nếu như Lệ Tịch Nhi đụng phải Hữu Tứ Kiếm, chỉ sợ còn chưa kịp lưu danh, người đã không còn.
"Sơ suất, sơ suất."
Xấu hổ cười bồi, Từ Tiểu Thụ trở tay đưa ra danh kiếm Diễm Mãng: "Kiếm ta còn nhiều, rất nhiều, ngươi dùng thanh này thử lại, hẳn sẽ thành công."
Lệ Tịch Nhi không nói.
Từ Tiểu Thụ "uầy" một tiếng, nói: "Cố Thanh Nhất có thể lưu danh, khẳng định là vì Tà Kiếm Việt Liên, đại ca số một có thể, đại ca số ba, Diễm Mãng, tuyệt đối không thành vấn đề!"
Lệ Tịch Nhi: "Quan trọng là, nó có đồng ý hay không?"
"Ông!"
Quả nhiên, Diễm Mãng kịch liệt run lên, toát ra hỏa diễm, tựa hồ đang kháng cự người khác sử dụng mình.
"Ngươi chờ chút." Từ Tiểu Thụ tươi cười nói ra.
Xoay người, hắn liền hung dữ búng danh kiếm Diễm Mãng một cái "keng", bắt đầu giáo huấn:
"Ngươi có phải ngốc hay không! Nàng là người một nhà, là tiểu sư muội ta!
"Còn nữa, đây là Trấn Hư Bia Hư Không Đảo, có thể lưu danh ở phía trên, vinh quang lớn đến cỡ nào?
"Ngươi cũng chưa lưu danh qua đi? Ngươi có biết danh khí đối với danh kiếm quan trọng đến cỡ nào hay không? Nếu ngươi còn ngạo kiều như vậy, chờ lúc nữa ta dùng Hữu Tứ Kiếm lưu danh, ngươi chỉ có thể tiến vào thế giới Nguyên Phủ ôm mèo khóc!
"Thật quá ngốc, sao ta lại dưỡng một đống kiếm ngốc như các ngươi, cơ hội tốt như vậy thế mà không biết nắm lấy."
Đăng đăng đăng!
Sau khi Tàng Khổ ra ngoài, vốn đang tự ngu tự nhạc ở bên cạnh, chẳng khác gì hài tử có tinh lực vô cùng vô tận.
Nghe chủ nhân nói thế, nó liền hưng phấn nhảy tới trước mặt Lệ Tịch Nhi.
"Ong ong ong!"
Dùng ta dùng ta, đại tỷ tỷ dùng ta, ta cũng muốn lưu danh sử sách!
Từ Tiểu Thụ tức giận kéo Tàng Khổ trở về: "Ngươi xem ngươi mới mấy phẩm, còn muốn lưu danh Trấn Hư Bia? Nằm mơ, tu luyện thật tốt đi, lúc nào ngươi trở thành danh kiếm, có lẽ sẽ được trọng dụng."
Tàng Khổ rơi lệ: "Ríu rít anh. . . "
Diễm Mãng nhìn một màn này, tựa hồ cũng kịp phản ứng, lưu danh là một chuyện tốt.
Nhưng thuộc tính ngạo kiều vẫn còn, nó có chút thẹn thùng, không biết xuống ngựa như thế nào.
"Cho chút mặt mũi, dùng một chút là được." Từ Tiểu Thụ cho nó bậc thang.
Diễm Mãng "Ông" một tiếng, lúc này mũi kiếm gật gật, đáp ứng.
Lệ Tịch Nhi im lặng nhìn một màn này, cảm giác tam quan nứt ra.
Là bởi vì Từ Tiểu Thụ, cho nên mấy thanh kiếm bên cạnh hắn mới kỳ hoa như thế. . .
Hay là nói, là mình kiến thức hạn hẹp?
Cổ kiếm tu, đều huấn kiếm như thế?
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, +1."
"Cho."
"A."
Cầm tới Diễm Mãng, cảm thụ lực lượng bành trướng ẩn chưa bên trong, Lệ Tịch Nhi vẫn không cách nào lý giải được một màn vừa rồi.
Nàng tỉnh thần, để chuyện đó sang một bên, cầm Diễm Mãng quay người nhìn chằm chằm Trấn Hư Bia.
Không có thôi động một chút linh nguyên nào.
Nhưng lần này, nàng vô cùng thuận lợi, mũi kiếm Diễm Mãng lướt trên Trấn Hư Bia, đá vụn rơi xuống, ba chữ cái xinh đẹp mang theo kiếm ý lạnh thấu xương xuất hiện ở trên tấm bia.
"Lệ Tịch Nhi."
Hưu!
Sau khi khắc xong, Diễm Mãng "ông" một tiếng vang lên, tựa hồ vừa hoàn thành thành tựu to lớn, nhảy cẫng bay vào trong tay Từ Tiểu Thụ.
"Bảo vật đâu, bảo vật đâu?"
Từ Tiểu Thụ nắm vuốt ba thanh kiếm trong tay, nhìn Trấn Hư Bia không chuyển mắt, kéo Lệ Tịch Nhi ra sau lưng, muốn nhìn xem kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.
Qua hồi lâu.
"Ông!"
Trấn Hư Bia lại run lên, rốt cuộc có động tĩnh, từ bên trong phát ra âm thanh máy móc du dương trầm bồng:
"Tội nhân. . . Lệ Tịch Nhi. . ."
"Tội nhân. . . số hiệu. . . 152384. . ".
"Hoan nghênh. . . tiến vào. . . Hư Không Đảo, mời. . . nghiêm chỉnh tuân thủ. . . trật tự. . . Hư Không Đảo, người vi phạm. . . chết!"
Lệ Tịch Nhi: ? ? ?
Từ Tiểu Thụ: ? ? ?
Hai người đồng thời ngưng tim, không dám tin những gì mình vừa mới nghe thấy.
Âm thanh Trấn Hư Bia phát ra, phối hợp với truyền thuyết kinh khủng của Hư Không Đảo, khiến lòng người như phủ lên một tầng mê vụ, có chút kinh hoảng.
Tội nhân. . .
Chết. . .
"Thần mẹ nó nói đùa gì vậy!"
Sau khi ngây người, Từ Tiểu Thụ liền giận tím mặt.
Không có bảo vật cũng thôi đi, tấm bia đá nát này, thế mà dùng để khắc tên tội phạm?
Trong lúc nhất thời, khủng hoảng Trấn Hư Bia mang đến, đều không áp được phẫn nộ trong lòng Từ Tiểu Thụ, phải sớm biết như thế, hắn đã tự lưu danh, sao có thể để tiểu sư muội đi mạo hiểm được?
"Chó chết!"
Từ Tiểu Thụ nắm lấy Hữu Tứ Kiếm, không áp chế nữa, muốn bổ một kiếm chém đôi tấm bia đá nát này.
Trò chơi lưu danh chó má gì, hắn không chơi nữa!
Có lẽ động Trấn Hư Bia, thật sẽ phát sinh ngoài ý muốn, nhưng hiện tại hắn mặc kệ.
Nơi này cách nội đảo gần như vậy, không nói có mấy vị đại lão làm chỗ dựa, trên người mình còn có lệnh bài Hắc Bạch song mạch chi tôn, chỉ là Trấn Hư Bia, có thể lật ra bọt nước gì?
Cho dù lớn, còn có thể lớn bằng Bát Tôn Am hay sao?
Huống chi, thật xảy ra chuyện, còn có ý chí các vị đại lão đỉnh lấy!
Cho nên. . .
"Ta ngược lại muốn xem xem, bên trong tấm bia đá nát nhà ngươi, rốt cuộc cất giấu bảo bối gì!" Trong mắt Từ Tiểu Thụ lộ ra hung quang, Hữu Tứ Kiếm chém qua hư không, bổ thẳng xuống.
"Chờ một chút!"
Lệ Tịch Nhi hoàn toàn không nghĩ tới Từ Tiểu Thụ đột nhiên phát cuồng, muốn ngăn lại, nhưng đã chậm.
Mắt trái nàng tản ra sương mù màu trắng, bên trong Thần Ma Đồng, lực lượng thần tính bừng bừng phấn chấn, một mực chú ý Từ Tiểu Thụ, phòng ngừa ngoài ý muốn phát sinh.
Từ Tiểu Thụ chỉ cảm thấy một tích tắc này suy nghĩ thông suốt, suy nghĩ hỗn tạp bị quẳng đi, càng có lực lượng bành trướng truyền vào thân thể, trợ giúp gia tăng uy lực một kiếm này lên ba phần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận