Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1043: Liên Quan Gì Đến Ngươi? (1)

"Ngươi là ai?" La Ấn sửng sốt run lên mấy giây, sau đó mới hỏi lại.
"Tiêu Vãn Phong."
Tiêu Vãn Phong rất nghiêm túc trả lời.
Cũng không dám chất vấn trình tự ai hỏi trước ai hỏi sau, sau khi đáp xong, mới tiếp tục hỏi: "Cho nên, ngươi là ai?"
"La Ấn."
"Úc."
Tiêu Vãn Phong dường như vừa hoàn thành xong nhiệm vụ, nghe thấy danh tự quen thuộc, trong lòng lập tức nhớ đến tư liệu Yêu Nguyệt cô nương mang đến trong phòng bao khách quý, người kia là một trong những ứng cử viên quán quân.
Sau đó, y trầm ngâm một chút, trên mặt xuất hiện vẻ xoắn xuýt, nhưng rốt cuộc vẫn hạ quyết tâm vỗ đùi, trùng điệp giận dữ mắng mỏ.
"La Ấn đúng không? Gan chó thật lớn, ai cho ngươi dũng khí, dám cản Mộc cô nương?"
La Ấn nheo mắt: ? ? ?
Gã nhìn thiếu niên bên dưới vừa dứt lời, cả người liền bắt đầu run rẩy, ngay lập tức liền minh bạch, gia hỏa này, kỳ thật chỉ là công cụ truyền lời.
Nhưng mà vừa mới quay đầu, La Ấn nhìn tới chỗ Từ thiếu, Tiêu Vãn Phong bên dưới lại khẩu xuất cuồng ngôn.
"Ngươi nhìn cái gì, ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe thấy sao?" Do dự một chút, Tiêu Vãn Phong lại hống, "Ngươi điếc à?!"
? ? ?
Lần này La Ấn không nhịn được.
Gân xanh trên tay y bạo khởi, xiết chặt nắm đấm, vọt thẳng xuống trước mặt Tiêu Vãn Phong.
Nhưng bàn chân Tiêu Vãn Phong giống như thoa dầu, trơn trượt hơn cá chạch, sau khi nói mấy câu kia xong liền quay người chuồn đi, đồng thời không quay đầu lại, liên tục há miệng xin lỗi.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đừng giết ta, đừng giết ta. . ."
Nhưng phương hướng gia hỏa này chạy, không phải chỗ Từ thiếu, mà là Mộc Tử Tịch.
"Điên rồi?"
Đám người xung quanh ngây ngốc nhìn thiếu niên điên cuồng kéo cừu hận, nhất thời cả kinh, quên mất chiến đấu.
Tên kia chính là La Ấn!
Toàn trường có ai không biết gã nhục thân vô địch, trong trận chiến này, là người duy nhất có khả năng chống lại Từ thiếu?
Nhưng sự tình càng khoa trương hơn xuất hiện.
Chỉ thấy Tiêu Vãn Phong vọt tới chỗ Mộc Tử Tịch, sau đó ngửa đầu lên kêu gào với tiểu cô nương: "Xuống đây, thất thần làm gì, xuống uống trà!"
Nói xong, y từ trong không gian giới chỉ lấy ra một cái bàn gỗ, đặt khay trà lên trên.
Sau đó, Tiêu Vãn Phong thật lấy ra một cái chén trà hoàn toàn mới, bên trong đã sớm chuẩn bị xong trà lá, kế tiếp lấy một ấm nước nóng ra, run run rót vào.
Mộc Tử Tịch: ? ? ?
Ánh mắt nàng trừng to như chuông đồng, vừa đi vừa về liếc nhìn Từ Tiểu Thụ cùng Tiêu Vãn Phong, hoàn toàn không biết đang phát sinh chuyện gì.
"Người mình, xuống đây, sợ cái gì?"
Tiêu Vãn Phong ngoắc ngoắc, sắc mặt lập tức đắng chát, gắt gao nhắm mắt lại, tuyệt vọng đến một mặt tro tàn, nói ra: "Ha ha ha, đần độn, ngu đột xuất. . ."
Con ngươi Mộc Tử Tịch co rụt lại, huyệt Thái Dương trướng lên.
Một giây sau, không trung vang lên ba ba tay nhỏ tiếng vỗ tay.
"Bành!"
Bên trong chén trà vừa rồi Tiêu Vãn Phong run run rẩy rẩy chuẩn bị, đột nhiên dị biến, cây trà cấp tốc sinh trưởng, hóa thành cổ thụ che trời.
Sau khi cây trà gặp không khí liền biến đỏ, mãnh liệt bành trướng, chấn động tứ phương, quất đám người xem kịch vui xung quanh đến người ngã ngựa đổ.
Nhưng mà chính chủ, đã sớm không thấy bóng dáng.
Tiêu Vãn Phong chạy tới chỗ Từ thiếu, vẫn không quên vặn vẹo uốn éo cái mông, sau đó cong người lại, dùng tay trái che miệng, tay phải loạn vung trước ngực.
"Nha, nha, ngươi nhìn cây này, vừa lớn vừa đỏ, giống như. . ."
"Aaaa!"
Y chỉ mới dùng giọng điệu quái dị hát được nửa câu, liền hét lên một tiếng, lăn lộn mấy vòng, sau đó quay đầu thoáng nhìn gai gỗ trên mặt đất, trong lòng sợ hãi, quyết tâm từ bỏ nhiệm vụ, cắm đầu nhào về phía Từ thiếu.
"Từ thiếu cứu mạng, ta không làm nổi nữa!"
Đến tận lúc này, cảm xúc hoảng sợ pha lẫn xấu hổ mới ùn ùn kéo đến.
Tiêu Vãn Phong mặt đỏ tới mang tai, mồ hôi lạnh hòa cùng mồ hôi nóng sau khi điên cuồng vận động, rơi xuống như mưa.
Y phục!
Sớm biết công việc bưng trà rót nước Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu mạo hiểm kích thích như thế, nói thế nào Tiêu Vãn Phong y cũng sẽ không làm.
Đây nào giống bưng trà rót nước?
Đây là muốn mệnh a!
Thật không biết Từ thiếu nghĩ như thế nào, sao hắn có thể chính xác đoán ra phản ứng của mọi người, ngay cả tuyến đường chạy trốn cũng giúp mình hoạch định tốt?
Mấu chốt là lúc trước Từ thiếu phân phó mình, hát ra hai câu kia, cũng không cảm thấy có gì bất thường.
Sao từ trong miệng mình thốt ra, hương vị liền thay đổi?
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . ."
Tiêu Vãn Phong vừa chạy, vừa hướng không khí cúi đầu xin lỗi, rốt cuộc chạy tới sau lưng Từ thiếu, ló đầu ra, ngực ưỡn một cái: "Có chuyện gì, liền hướng về ta, hết thảy đều không liên quan tới Từ thiếu!"
Lúc đầu Từ Tiểu Thụ cười đến quên cả trời đất, chỉ kém vỗ đùi hô vài câu "khặc khặc khặc khặc", kết quả nghe vậy, liền ngây ngốc.
"Ta không bảo ngươi nói câu này!" Hắn lập tức quay đầu trừng mắt.
Tiêu Vãn Phong trùng điệp hít một hơi, sau đó phun ra: "Xin lỗi Từ thiếu, ta cũng không đang bịt tai trộm chuông."
Khá lắm!
Từ Tiểu Thụ bị dũng khí của thiếu niên khuất phục.
Con hàng này trêu chọc mọi người xong, vẫn không không sợ chết, quay ngược âm mình một phen?
Hắn muốn nâng tay lên vỗ xuống, kết quả Tiêu Vãn Phong nằm ngoài dự liệu, đã sớm chuồn đi.
Lần này, y không có chạy theo phương hướng nhiệm vụ định ra, mà là thẳng hướng Mộc Tử Tịch vừa rồi mình mới chọc xong.
"Cô nãi nãi cứu mạng oa, Tiểu Tân ca bảo ta sau khi ra sân nhất định phải nhờ cậy ngươi, vừa rồi ta có lỗi với ngươi, nhưng ta, ta. . ."
Y ấp úng nói không ra lời, nhưng thân pháp cực nhanh, thoáng cái đã vọt tới trước mặt Mộc Tử Tịch, thần sắc xấu hổ, chỉ kém quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Lúc này, cho dù có mù, mọi người cũng có thể nhìn ra.
Sự tình vừa rồi, tuyệt đối là thủ bút của Từ thiếu không thể nghi ngờ.
Nhưng Tiêu Vãn Phong vẫn dám làm theo. . .
"Ngọa tào, ngưu bức!"
Khán đài bị "khôi lỗi Tiêu Vãn Phong" hoành nhảy tú choáng.
"Ngưu bức ngưu bức, tên phàm nhân này. . . là kẻ tú nhất ta từng gặp qua! Chẳng lẽ y không muốn sống nữa, trêu chọc mọi người xong, còn chơi luôn lão bản của mình? Đây đúng là chơi không chết, liền vào chỗ chết chơi a!"
"Nhưng mà. . . phốc, ha ha ha, cười chết ta rồi, nhất định không ai ngờ được, vòng chung kết lại xuất hiện màn kịch như thế, đây là Từ thiếu làm ra?"
"Ta phục, sao gia hỏa kia có thể nghĩ ra loại quái chiêu như thế? Y muốn một chọi hai? Hay là trêu đùa hai người xong trêu đùa toàn trường, kéo bè kéo lũ đánh nhau?"
"Tiêu Vãn Phong. . . y gọi Tiêu Vãn Phong? Các ngươi nhìn biểu lộ Từ thiếu, câu sau, tuyệt đối là Tiêu Vãn Phong tự đổi, trực tiếp bày ra bộ dáng "giấu đầu lòi đuôi" của Từ thiếu!"
"Tú Nhi ~ "
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Mộc Tử Tịch giờ khắc này, sao có thể không nhìn ra ai là người khởi xướng trò đùa quái đản này?
"Hắn bảo ngươi làm?"
Tiểu cô nương ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên chật vật trước mặt hỏi.
"Ô ô ô. . ."
Tiêu Vãn Phong muốn khóc.
Y nào dám trả lời "Phải"?
Bạn cần đăng nhập để bình luận