Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 466: Mở Mắt Nói Mò (3)

Người có thể khiến cho lão ca một mực cảnh giác, mình cũng ý thức được không thích hợp, Từ Tiểu Thụ thật sẽ không làm gì sao?
Lúc này Từ Tiểu Thụ cũng đã đẩy cảm xúc tới cực điểm.
Hắn căn bản không để ý tới Phó Ân Hồng nhíu mày đăm chiêu, trực tiếp nắm lấy cổ tay nàng, kéo đi.
"Đi đi đi."
"Nói thật cho ngươi biết, ca muốn đi giết người, muốn ở trong thành chủ phủ giết Vương Tọa."
"Không chỉ muốn giết người, ta còn gọi người, tận ba tên Vương Tọa, ngươi có sợ hay không?"
"Ta không chỉ gọi người, mà còn đã bố trí xong mai phục!"
"Ngươi cũng không cần tiếp tục nghĩ nữa, tanói cho ngươi biết, trực giác của ngươi không sai, đều là cha ngươi sai."
"Hai mắt sáng loáng của cha ngươi thật ra bị mù, không nhìn thấy hoa hải là ta nổ, mà mục đích của ta, chính là vì thiết hạ mai phục, chuẩn bị giết người."
"Tất cả mọi thứ, đều là ta làm, giác quan thứ sáu của ngươi cũng không sai, sai là ta."
"Đi, ta dẫn ngươi đi nhìn việc đời!"
Từ Tiểu Thụ pháo ngữ liên tiếp, giống như ngọn lửa ở nòng súng liên thanh, một lần bốn viên, chưa từng đứt đoạn.
Lão đầu ở phía sau đã nghe đến trợn tròn mắt.
Ông ta sững sờ nhìn Từ Tiểu Thụ trực tiếp nắm tay tiểu công chúa dắt đi, nhất thời lại quên đuổi theo.
Hiện tại người trẻ tuổi...
Đều lợi hại như vậy sao?
Khoác lác đến cực hạn, nắm tay cô nương người ta cũng tự nhiên như vậy, thậm chí còn không cho người ta thời gian phản ứng?
"Nha!"
Phó Ân Hồng bị hắn nắm tay đi mấy bước, cuối cùng hồi thần lại.
Nhìn cổ tay bị Từ Tiểu Thụ nắm, gương mặt xinh đẹp lập tức nhiễm lên vài đóa hồng vân, nàng không ngờ Từ Tiểu Thụ dám trực tiếp nắm tay nàng như thế.
Vung lên.
"Ngô!"
Hồng vân biến tím, Phó Ân Hồng kém chút đau đến mức kêu ra.
"Thả ta ra!"
Từ Tiểu Thụ lập tức buông tay, lệ rơi lã chã nói:
"Giải thích như thế cũng không được? Ngươi đến cùng, muốn thế nào?"
Ngươi còn muốn ta nói thế nào?
Phó Ân Hồng kém chút tức giận đến giậm chân, đây không phải là lời thoại của nàng sao?
Nàng siết chặt quả đấm, cắn chặt răng, cuối cùng vẫn không dám tiếp lời Từ Tiểu Thụ.
"Được, ngươi đi giết người đúng không, dẫn theo Tôn lão, ông ấy nhìn ngươi giết người."
Lời nói oán hận của Phó Ân Hồng giống như không có chủ đích, từ trong hàm răng bay ra.
Từ Tiểu Thụ cười to:
"Ngươi đùa ta à, ta đi giết Vương Tọa, ông ấy chỉ là Tông Sư, theo tới có thể làm gì, đánh xì dầu sao?"
Tôn lão tức mình.
Chỉ là Tông Sư...
Ta nhẫn!
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Phó Ân Hồng đồng dạng ngửa đầu cười "Ha ha" hai tiếng, sau đó mặt lạnh như sương:
"Từ Tiểu Thụ, không phải ngươi đùa ta trước sao? Giết Vương Tọa, còn dẫn theo ba tên Vương Tọa tay chân?"
"Thật sự cho rằng ta là hai tử ba tuổi, có thể tùy ý lừa gạt?"
Nàng bị tức không nhẹ, ngữ khí ngang ngược lên:
"Tỷ tỷ nói thật cho ngươi biết, tối nay không quản ngươi đi nơi nào, Tôn lão đều phải đi theo ngươi."
"Cho dù ngươi có đi tè, ông ấy cũng sẽ đứng ở bên cạnh nhìn!"
Từ Tiểu Thụ kinh dị nhìn cô nương này.
Rất tốt, xem ra đây là trực tiếp váng đầu.
Ta chính là cần phản ứng này của ngươi.
Trong lòng hắn tỉnh táo, trên mặt đồng dạng khí thế hùng hổ.
"Đại tiểu thư, không đến mức chứ? Ngươi thật sợ ta nổ phủ thành chủ của ngươi sao?"
Sắc mặt Phó Ân Hồng hơi hồng.
Khoan hãy nói, đây chính là ý nghĩ chân thật ở trong lòng nàng.
"Phải thì như thế nào?"
Từ Tiểu Thụ trực tiếp dùng tay ấn lên trán Phó Ân Hồng, xúc cảm mềm mại ấm áp.
Phó Ân Hồng kinh hãi lui lại, hồng vân trên má không mất, còn chuyển thành ánh chiều tà.
"Ngươi làm gì?!"
"Cũng không có phát sốt..."
Từ Tiểu Thụ nói thầm lấy:
"Cô nương, ngươi nên kiểm tra lại đầu óc."
"Là giết Vương Tọa khoa trương, hay là nổ phủ thành chủ không thực tế, vấn đề này, ta cảm thấy ngươi cần phải suy nghĩ cho thật kỹ."
Nói xong, Từ Tiểu Thụ ngửi mu bàn tay một cái, "Thật là thơm."
Quay người liền đi.
Phó Ân Hồng mí mắt cuồng loạn, vành tai đều đỏ bừng lên.
Nàng thề, hắn là người đầu tiên dám ở trước mặt nàng động thủ động cước, còn nói khoác không biết ngượng.
Cuối cùng, sau một hồi ngụy biện qua đi, còn trịnh trọng nói đầu óc mình có bệnh.
"Đáng giận..."
"Quá đáng ghét!"
"Từ Tiểu Thụ... !"
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1, + 1, + 1, + 1..."
"Nhận ghi nhớ, điểm bị động cộng 1."
Nhìn Từ Tiểu Thụ đi xa, Phó Ân Hồng cũng không tiếp tục đuổi theo.
Có lẽ Từ Tiểu Thụ thật hồ ngôn loạn ngữ một trận, nhưng lời cuối cùng của hắn lại không giả.
Cho dù hắn có kinh khủng thế nào đi nữa, cũng không có khả năng nổ nát phủ thành chủ được.
Phủ thành chủ cũng không giống như Đan Tháp, không chút phòng bị.
Vương Tọa, một trảo một bó lớn!
Nhưng vì sao...
Trong đầu vẫn có chút rung động?
Không hiểu ra sao cả, trong lòng đột nhiên nhớ lại tình cảnh Từ Tiểu Thụ nắm lấy cổ tay mình...
"Thứ loạn thất bát tao gì!"
Phó Ân Hồng vội vàng đình chỉ suy tư.
Không thể không nói, Từ Tiểu Thụ quả thật đã làm rối loạn tiết tấu của nàng.
Chí ít hiện tại nghĩ lại mục đích nàng đến...
Từ Tiểu Thụ nâng tay sờ lên trán mình.
"n?"
Gương mặt Phó Ân Hồng lại đỏ bừng, kịp thời hất đầu dao động tản đi hình ảnh.
Sau khi đứng tại chỗ sửa sang lại một vài cọng tóc lộn xộn, nàng lần nữa khôi phục tỉnh táo.
"Tôn lão, đi theo hắn!"
"Ngàn vạn lần đừng mất dấu, càng không thể phớt lờ, con nói cho ngài biết, lúc trước Phùng lão đã từng mất dấu gia hỏa này."
Lão đầu sau lưng cuối cùng từ một phen cảm khái "Tuổi trẻ thật tốt" tỉnh táo lại.
"Ừm."
Sau khi ứng thanh, suy nghĩ ông ta lại phát tán.
Có thể nắm tay tiểu công chua, sờ mặt, cuối cùng tiểu công chúa còn không có phản kháng.
Thậm chí trong lời nói, còn có thêm một chút đáng yêu ngày thường không xuất hiện.
Chậc chậc...
Anh kiệt như thế, ngày thường lật khắp toàn bộ Thiên Tang Thành, đều tìm không được a.
Kẻ này, không tầm thường!
"Tôn lão!"
Phó Ân Hồng nhìn Tôn lão một mặt "Mùa xuân tới", lúc này giậm chân.
"Ừm ừm."
Tôn lão cuối cùng triệt để hoàn hồn, chân thành nói:
"Ta biết thực lực của Phùng huynh, yên tâm, ta sẽ nghiêm túc."
"Tốt nhất vai sóng vai đi, khoảng cách đừng vượt quá một trượng... một tấc!"
Phó Ân Hồng dặn dò.
Một tấc?
Tôn lão thầm nghĩ có cần phải như vậy không?
Nhưng lần này thấy nàng nghiêm túc, ông ta lập tức ý thức được sự tình nghiêm trọng.
"Yên tâm, một tấc cũng không rời."
Nghiêm túc dứt lời, lão giả trực tiếp đuổi theo Từ Tiểu Thụ.
Phó Ân Hồng cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cố trấn an trái tim nhỏ đang đập thình thịch, ngước mắt nhìn trời.
Gió nhẹ thổi tới hồng nhan, khiến mái tóc vừa mới chỉnh lý khẽ bay.
Phó Ân Hồng hơi hé môi, thấp giọng nỉ non.
"Bóng đêm, thật tốt..."
"Chỉ hy vọng đêm nay đừng phát sinh đại sự gì, ca ca đã ngã xuống, tình huống bấp bênh."
"Cha bên kia, sao còn chưa đến chủ trì đại cục?"
"Bất quá..."
Bỗng nhiên, thân ảnh không thèm nói đạo lý của Từ Tiểu Thụ, lần nữa không thèm nói đạo lý xâm nhập vào trong đầu nàng, khiến cho mỹ nhan đỏ ửng.
"Bất quá cũng đúng, dù sao xa cách mẫu thân nhiều năm, hai người hẳn có rất nhiều lời muốn nói..."
"Hừ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận