Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 774: Trận Mưa Đầu (1)

"Đạo Văn Sơ Thạch. . . "
Từ Tiểu Thụ "hưu" một tiếng bay đến bên cạnh Đạo Văn Sơ Thạch giữa không trung.
Bởi vì Thiên Cơ Trận phong tỏa, cho nên khí tức đại đạo tiết lộ ra ngoài không nhiều.
Một chút khí tức này, đối với người khác mà nói, vẫn có thể lợi dụng lĩnh hội.
Nhưng đối với tiểu thế giới Nguyên Phủ mà nói, muốn cải thiện hoàn cảnh, căn bản không thể nào.
"Nhất định phải nhanh chóng phá giải Thiên Cơ Trận."
Từ Tiểu Thụ nhấn một tay lên Thiên Cơ Trận.
Lúc trước hắn nhìn thấy có mấy tên gia hỏa muốn cướp lấy Đạo Văn Sơ Thạch, nhưng đều bị Thiên Cơ Trận chấn lui.
Nhẹ thì hôn mê bất tỉnh, nặng thì tại chỗ trọng thương.
Có thể thấy, uy lực Thiên Cơ Trận khủng bố tới cỡ nào.
Nhưng ngoại nhân dù sao cũng là ngoại nhân, không tìm được quy luật vận chuyển của Thiên Cơ Trận, Từ Tiểu Thụ liền không thể xuống tay.
"Ông!"
Trong nháy mắt bàn tay chạm vào kết giới Thiên Cơ Trận hư vô, đạo cơ liền phun trào.
Một giây sau.
"Oanh!"
Một tiếng nổ kịch liệt vang vọng.
Khí lưu cuồn cuộn, sắc mặt Mộc Tử Tịch bên dưới lập tức nổi lên vẻ lo lắng.
"Hưu."
Một tiếng vang nhỏ qua đi, thân ảnh bị bắn ngược ra ngoài, chính là bản thể Đạo Văn Sơ Thạch.
Mộc Tử Tịch: ". . . "
Quả nhiên, Từ Tiểu Thụ, căn bản không cần người khác tới lo lắng.
Cùng hắn tiếp túc, thứ nên lo lắng, chính là đối phương!
"Rất mạnh. . . "
Từ Tiểu Thụ nỉ non một tiếng, lật tay lại nhìn.
Trong lòng bàn tay, một khe máu lớn đã khép lại.
Trong thân thể, gân cốt mạch lạc bị đánh rách tả tơi, dưới Sinh Sinh Bất Tức tác dụng chữa trị, khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.
"Chỉ sờ sờ một chút, ngay cả Tông Sư chi thân cũng có thể thương tổn được, hiển nhiên, ý nghĩ bạo lực phá trận liền không thực tế."
Từ Tiểu Thụ nghĩ ngợi.
Thông qua lần tiếp xúc này, hắn đã xác định được cường độ cùng hình thức công kích của Thiên Cơ Trận.
"Bắn ngược. . . hoặc là nói, cùng loại với Phản Chấn."
Nhưng rất hiển nhiên, phản chấn do tiếp xúc truyền đến, căn bản không kháng được Dẻo Dai.
Cho nên, bị bắn ngược, mới là bản thể Đạo Văn Sơ Thạch.
Nhưng mà!
"Bạo lực phá giải, đoán chừng sẽ chỉ dẫn đến tổn thương càng lớn."
"Trước không cân nhắc có thể cản được hay không, thế nhưng. . . "
"Cuồng Bạo Cự Nhân oanh xuống một quyền, Thiên Cơ Trận nát, ngay cả Đạo Văn Sơ Thạch cũng nát theo, vậy mình biết làm sao bây giờ?"
Từ Tiểu Thụ vuốt cằm, xoắn xuýt không thôi.
Thật khó. . .
Người khác có lẽ xoắn xuýt không biết cường độ công kích của mình có đủ hay không.
Từ Tiểu Thụ lại lo lắng, Đạo Văn Sơ Thạch mất đi Thiên Cơ Trận phòng hộ, lực phòng ngự bản thân rốt cuộc cao bao nhiêu.
Nếu nó chỉ giống như một tảng đá bình thường, cho dù mình phá vỡ Thiên Cơ Trận, cũng sẽ vô ích.
Không chịu nổi lực lượng công kích, chẳng phải toàn bộ công sức sẽ đổ sông đổ biển sao?
"Dùng Tinh Thông Dệt giải khai a!"
Từ Tiểu Thụ nghĩ đến đây, linh niệm liền áp tới Thiên Cơ Trận.
Nhưng còn chưa kịp bao phủ toàn bộ, linh niệm từng bị nung qua một lần kia, thời điểm chạm đến, liền "xùy" một tiếng hóa thành tro bụi.
"Ách."
"Linh niệm cũng có thể ngăn cách sao?"
Lần này, Từ Tiểu Thụ nhức đầu không thôi.
Không có Ngư Tri Ôn, hắn chỉ là Thiên Cơ Thuật Sĩ gà mờ, đối với Thiên Cơ Trận, hoàn toàn không hạ thủ được.
"Đáng giận. . . "
Không dùng tới linh niệm, Từ Tiểu Thụ bắt đầu dùng mắt thường cảm ngộ Thiên Cơ Trận.
Lúc trước từng được Ngư Tri Ôn điểm ngộ, rất nhanh, hắn liền nhìn thấy Thiên Cơ đạo văn phức tạp ở bên trong.
Nhưng mà, không hiểu ra sao!
Thiên Cơ Trận đa trọng trùng điệp, tựa như mấy cuộn len quấn lại với nhau lăn lông lốc trên mặt đất.
Từ Tiểu Thụ thậm chí còn không nhìn ra nó có bao nhiêu tầng, nói gì đến chuyện giải khai?
"Đây không phải Tinh Thông Dệt trước mắt có thể phá giải."
Từ Tiểu Thụ thất vọng.
Tinh Thông Dệt mới Tông Sư Lv. 1.
Dựa theo dự đoán của hắn, muốn tiếp xúc với Thiên Cơ Trận, nhất định phải tăng thêm mấy cấp bậc nữa.
Nhưng bị tu vi hạn chế, kỹ năng bị động lên tới Tông Sư, đã là cực hạn trước mắt.
Muốn tiếp tục tăng, căn bản không có khả năng!
"Làm sao bây giờ. . . "
Từ Tiểu Thụ chần chờ giữa không trung.
"Sưu" một tiếng vang lên, Mộc Tử Tịch bay đến bên cạnh sư huynh nhà mình.
"Thế nào, có thể giải khai không?"
"Không thể."
"Đập ra thì sao?" Nàng nói ra tác phong nhất quán của Từ Tiểu Thụ.
"Không dám."
"Vậy còn biện pháp nào?" Mộc Tử Tịch xoắn xuýt.
"Không biết."
Mộc Tử Tịch: ". . . "
Nàng tiện tay chỉ hướng Thiên Xu Cơ Bàn, nói: "Dùng thứ này, có thể giải khai không?"
Từ Tiểu Thụ quay đầu nhìn lại, hai mắt sáng lên, nhưng lại lập tức ảm đạm đi.
"Trên lý luận là có thể, nhưng hiện tại ta không làm được."
"Như thế à. . . "
Mộc Tử Tịch cấp tốc suy nghĩ, lần nữa lên tiếng: "Nơi đây không phải tiểu thế giới Nguyên Phủ của ngươi sao, không phải một cái ánh mắt liền có thể giải quyết?"
"Trên lý luận đúng là như thế."
Từ Tiểu Thụ nhức đầu, nói: "Nhưng ta đã thử qua, vô dụng, hẳn là lực lượng quy tắc Bạch Quật, cao hơn lực lượng quy tắc Nguyên Phủ không trọn vẹn, cho nên, vô dụng."
"Ò."
Mộc Tử Tịch gật gật đầu, tựa hồ minh bạch chuyện gì.
Nàng nhìn bốn phía, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở trên người Từ Tiểu Kê.
"Làm, làm gì?"
Từ Tiểu Kê giật nảy mình, "Ta không biết gì hết, ta là phế vật."
"Không phải nhìn ngươi."
Mộc Tử Tịch khoát khoát tay, chỉ đến sương mù hỗn độn ở sau lưng y, tinh mang trong mắt lóe lên.
"Từ Tiểu Thụ, mài nó!"
"Sương mù hỗn độn kia không phải rất lợi hại sao, dùng nó hòa tan Thiên Cơ Trận, đợi đến khi trận pháp không trọn vẹn, ngươi lại lấy Đạo Văn Sơ Thạch ra, chẳng phải là được rồi?"
"Ồ?" Từ Tiểu Thụ thể hồ quán đỉnh, nâng mặt tiểu sư muội lên, kinh hỉ nói: "Từ khi nào ngươi trở nên thông minh như thế?"
"Hì hì."
Khuôn mặt nhỏ của Mộc Tử Tịch bị hắn kẹp đến biến hình, nói chuyện đều không rõ ràng, nhưng vẫn ra vẻ chống nạnh, "Nha nhốn nhông nhinh. . . "
"Oanh!"
Từ Tiểu Thụ xuất một quyền đánh Đạo Văn Sơ Thạch bay vào trong sương mù hỗn độn.
"Xì xì xì!"
Một giây sau, Thiên Cơ Trận cùng sương mù hỗn độn giống như phát sinh phản ứng hoá học mãnh liệt, thanh âm lốp bốp liên tục truyền ra.
"Đùng đùng đùng. . . "
Âm thanh nổ tung từ trong sương mù hỗn độn liên tục không dứt.
Khí lưu lập tức bành trướng, trùng điệp cuốn lại.
Soạt soạt soạt!
Từ Tiểu Kê thấy thế, trong lòng hốt hoảng.
Tên Đại Ma Vương kia lại tới!
Nguyên Phủ tốt biết bao, vô cùng bình tĩnh, nhưng chỉ cần Từ Tiểu Thụ vừa xuất hiện, liền sẽ ít nhiều tạo thành phá hư.
Còn không tranh thủ co chân chạy, lúc nữa nổ tung, thật không biết đường nào mà lần.
Lặng lẽ hóa thành một viên đá bình thường không chút thu hút, từng bước từng bước cách xa phương hướng có Đạo Văn Sơ Thạch.
"Xì xì xì!"
Từ Tiểu Thụ cẩn thận chú ý động tĩnh của Thiên Cơ Trận.
Rất rõ ràng, cho dù cường hãn như thế nào, một khi tiến vào trong sương mù hỗn độn, ăn mòn là không thể tránh khỏi.
Bất quá nghĩ đến cũng phải, một bên là tồn tại kinh khủng, thời điểm thiên địa vừa mới sinh ra mới xuất hiện.
Mặt bên khác là thiên địa vì thủ hộ Linh Bảo, mới hình thành phòng ngự.
Ai mạnh ai yếu, vừa nhìn liền biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận