Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 526: Thất Kiếm Tiên (3)

"Điên rồi điên rồi."
"Bạch Quật nguy hiểm như thế, danh ngạch này, không cần cũng được."
"Không nói đến việc không thể dùng A Giới, ngay cả Hữu Tứ Kiếm đoán chừng cũng là một cái hố to."
"Ngoài sáng có một Thất Kiếm Tiên, trong tối, chẳng phải sẽ còn có kiếm khách kinh khủng hơn?"
Từ Tiểu Thụ không tin ngoại trừ Thất Kiếm Tiên ra, đại lúc không còn kiếm tu cường hãn nào khác.
Tương phản, những người không lấy được xưng hào Thất Kiếm Tiên, nhưng thực lực lại cực kì khủng bố, chỉ sợ, mới là những người tranh đoạt Hữu Tứ Kiếm chân chính.
Dù sao, bọn họ cách danh xưng "Thất Kiếm Tiên", chỉ kém một thanh Hữu Tứ Kiếm!
"Khặc khặc khặc..."
Kiều Thiên Chi nhìn Từ Tiểu Thụ hoảng đến sắc mặt trắng bệch, lúc này ôm bụng cười to.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi ngốc hả!"
"Ta chỉ bảo ngươi chú ý một chút, cũng không có nói ngươi phải đi đối mặt với Thất Kiếm Tiên."
"Tiến vào Bạch Quật, có tồn tại hạn chế, chí ít thực lực Vương Tọa trở lên, trừ phi là lén qua, nếu không căn bản không thể quang minh chính đại đi vào."
Từ Tiểu Thụ càng thêm kinh dị:
"Không phải ngài nói có thể lén qua ư? Những "thứ" có thể lén qua kia, là người có thể ngăn cản sao?"
"Thứ?"
Ánh mắt Kiều Thiên Chi bắt đầu nghiền ngẫm.
Từ Tiểu Thụ, tựa hồ không ít nha.
"Khụ khụ, những tên kia..."
Khóe miệng Từ Tiểu Thụ kéo một cái, vội vàng nói sang chuyện khác, nói:
"Phía dưới Vương Tọa, mới có thể tiến nhập?"
"Ừm."
Kiều Thiên Chi xác minh nói:
"Dù sao ở bên ngoài, Bạch Quật mở ra, chỉ là một lần thí luyện bình thường mà thôi."
Từ Tiểu Thụ cảm thấy bất lực.
Thần mẹ nó thí luyện bí cảnh bình thường.
Nếu quả thật có người cho rằng như vậy, chỉ sợ đều là Chu Thiên Tham.
"Linh Cung cũng có đệ tử đi vào?"
Từ Tiểu Thụ nghĩ đến hai chi đội ngũ:
"Sẽ không phải những người có tiềm lực, đều đi vào hết?"
"Không sai!"
"Đây không phải đi tìm chết sao?"
Từ Tiểu Thụ gấp.
Tình cảm của hắn đối với Linh Cung tuy không sâu, nhưng không phải là không có.
Người chính là như vậy.
Cho dù ngồi xổm trong nhà vệ sinh công cộng hồi lâu, đều sẽ có cảm giác quen thuộc không hiểu, chớ nói chi Từ Tiểu Thụ sống lại đến nay, một mực vẫn ở trong Linh Cung.
Kiều Thiên Chi ngậm cười gật đầu, tựa hồ rất vui vì hắn để bụng vấn đề này.
Nhưng ngôn từ, lại vô cùng sắc bén.
"Không trải qua sinh tử tẩy lễ, tương lai sao có thể phá cảnh?"
Từ Tiểu Thụ không dám gật bừa:
"Nếu người đã chết sạch, nào có tương lai, cùng ngày, chính là tận thế."
"Sẽ không nhìn thấy ánh sáng ngày mai."
Kiều Thiên Chi cười tủm tỉm:
"Đáng chết sẽ chết, nên sống, luôn có thể nghĩ trăm phương ngàn kế để mình sống sót."
Từ Tiểu Thụ im lặng.
Thế này cũng quá tàn nhẫn, trực tiếp đưa người chịu chết a!
"Không có một cái Linh Cung nào, không muốn bồi dưỡng ra nhân tài có thể rời khỏi quận nhà."
Kiều Thiên Chi thăm thẳm thở dài, ngẩn đầu nhìn lên bầu trời.
Ông trầm mặc hồi lâu, lúc này mới hỏi:
"Từ Tiểu Thụ, ngươi thật cảm thấy Bạch Quật, rất nguy hiểm sao?"
Từ Tiểu Thụ trì trệ.
Không nguy hiểm á?
Một thanh Hữu Tứ Kiếm, thiên tài anh hào tụ tập, như thế còn không nguy hiểm, thế nào mới nguy hiểm?
Kiều Thiên Chi thấy hắn không nói lời nào, cười khẽ lắc đầu.
"Ngươi cảm thấy Bạch Quật nguy hiểm, là bởi vì ngươi nhiều nhất chỉ đứng ở nơi này quan sát."
Ông ta chỉ chỉ mặt đất.
"Mặt đất Thiên Tang Quận, trói buộc tầm mắt rất nhiều người."
Mặt đất:
"Ta không có, đừng nói mò!"
"Đối với mỗi một tên Luyện Linh Sư, kỳ thật, truy cầu, mới là trọng yếu nhất."
Kiều Thiên Chi quay đầu, ý vị thâm trường nói:
"Vĩnh viễn truy cầu tầng thứ cao hơn, mới là vốn liếng giúp Luyện Linh Sư có thể không ngừng đột phá."
Từ Tiểu Thụ có chút sợ run.
Đạo lý hắn hiểu, nhưng mà, chuyện này có quan hệ gì với Bạch Quật.
Kiều Thiên Chi thấy hắn vẫn không rõ, lúc này bật cười.
Từ Tiểu Thụ cực kỳ thông minh.
Nhưng có nhiều thứ, cần phải có tầm mắt cao hơn, mới có thể nhìn thấy.
"Bạch Quật quả thật rất nguy hiểm."
"Nhưng đây chỉ là đối với các đại bí cảnh thí luyện Thiên Tang Quận mà thôi."
"Nếu như không có Hữu Tứ Kiếm, Bạch Quật, nhiều nhất cũng chỉ khó hơn Thiên Huyền Môn một chút."
"Cho dù có thêm một thanh Hữu Tứ Kiếm, thế nhưng có nhiều thứ, không phải lũ tiểu gia hỏa chỉ tham gia bí cảnh như các ngươi có thể tiếp xúc đến."
Nhìn Từ Tiểu Thụ ngây người, Kiều Thiên Chi tiếp tục giảng giải.
"Chân chính so với những không gian dị thứ nguyên kinh khủng khác ở trên đại lục, hoặc là cấm địa Thất Đoạn Cấm trong truyền thuyết."
"Cho dù có thêm Hữu Tứ Kiếm, Bạch Quật, ta cũng chỉ có thể tính nó là độ khó trung đẳng!"
Tâm thần Từ Tiểu Thụ rung động.
Lúc này hắn mới phát hiện, trong lúc vô tình, bởi vì các phương áp lực, trong tiềm thức, mình đối với Bạch Quật, có ý nghĩ chưa chiến đã sợ.
"Độ khó trung đẳng?"
Hắn vô thức nỉ non.
"Không sai."
Ánh mắt Kiều Thiên Chi có hồi ức:
"Rời khỏi Thiên Tang Linh Cung, thậm chí rời khỏi Thiên Tang Quận, chân chính nhìn thấy cảnh vật toàn bộ đại lục..."
"Ngươi mới minh bạch, một cái Bạch Quật, không tính là gì; một thanh Hữu Tứ Kiếm, đồng dạng không đáng để nhắc tới!"
Từ Tiểu Thụ lần nữa thất thần, tựa hồ bị lời nói này trùng kích đến.
Dừng thật lâu, hắn mới nói:
"Hữu Tứ Kiếm không đáng nhắc tới, vậy vì sao một trong Thất Kiếm Tiên lại đến?"
Kiều Thiên Chi nhất thời bị nghẹn họng.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, Cộng 1."
"Hữu Tứ Kiếm liên quan rắm gì đến ngươi, ngươi nghĩ nhiều như vậy làm gì?"
Kiều trưởng lão nổi giận, dựng râu trừng mắt:
"Không phải sư phụ ngươi đã nói rồi sao, kiềm chế một chút!"
"Sau khi tiến vào Bạch Quật, ngươi ngoan ngoãn tìm tài nguyên, tìm Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng, chuyện khác, không liên quan gì đến ngươi!"
"Ò."
Từ Tiểu Thụ minh bạch.
Hóa ra yêu cầu của Tang lão đối với mình, những người khác thật sự hoàn toàn không biết gì.
Cho dù là Kiều trưởng lão, cũng chỉ xem mình như một tên đệ tử thí luyện phổ thông?
Ha!
Vô tri!
"Được, ta hiểu rồi, thụ giáo thụ giáo."
Từ Tiểu Thụ hơi chắp tay.
Kiều Thiên Chi nhìn bộ dáng không quan tâm của thiếu niên, liền giận không chỗ phát tiết.
Tiểu tử này...
Quá cần ăn đòn.
Ta tốn sức nói với ngươi một phen, ngươi lại có thái độ này, tôn ti trật tự đâu?
Ài, bỏ đi bỏ đi.
"Ngươi cẩn thận một chút đi, ta không nói nữa."
Kiều Thiên Chi cảm thấy mình cần phải rời đi, không thể tiếp tục ở đây nữa.
"Đúng rồi, khi nãy ta nhắc ngươi phải chú ý người kia một chút, thật không có nói giỡn."
"Nếu như tiến vào Bạch Quật, gặp phải y, liền đi vòng qua."
"Vì sao?"
Từ Tiểu Thụ không hiểu.
Hắn không biết mình cùng Thất Kiếm Tiên trong truyền thuyết, có thể cọ ra tia lửa gì.
Lúc này Kiều Thiên Chi mới hắc hắc vui lên:
"Không vì sao, sư phụ ngươi, có thù với tên kia!"
Từ Tiểu Thụ trầm tư.
Lão tặc, lừa ta!
Mình vào cũng thôi đi, còn gọi mình đi lấy kiếm!
Lấy kiếm coi như xong, còn không nói hung hiểm cho mình biết!
Hung hiểm bỏ sang một bên, ngài mẹ nó còn tặng kèm cho ta một tên cừu nhân ngày xưa?
Kia là Thất Kiếm Tiên đó!
Thất Kiếm Tiên...
"Ồ?"
Từ Tiểu Thụ bỗng nhiên giật mình, tử lão đầu kia, có thể đánh với Thất Kiếm Tiên?
Không phải.
Phải nói là ngày xưa đã là đối thủ của Thất Kiếm Tiên?
"Tang lão đầu, mạnh như vậy?"
Nụ cười trên mặt Kiều Thiên Chi hơi cứng lại, trong mắt rốt cuộc xuất hiện một chút mê mang, cùng nhàn nhạt lạ lẫm.
"Tang lão đầu?"
"Ta cũng không quá rõ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận