Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1975: Hư Không Đảo Chi Chủ, Thứ Diện Chi Môn (1)

"Miễn Tử Lệnh. . . năm mươi. . . Hư Không Kết Tinh. . ."
Sau khi pho tượng cự nhân phát ra âm thanh đứt quãng, sắc mặt Từ Tiểu Thụ lập tức tái xanh.
Hắn toàn thân cao thấp cộng lại, cũng chỉ có ba mươi lăm viên Hư Không Kết Tinh!
Mẹ nó, ngàn tính vạn tính, lại không tính tới khả năng thiếu tiền!
Lúc trước Từ Tiểu Thụ hạ quyết tâm, một khi Miễn Tử Lệnh tới tay, giải trừ tử vong đếm ngược, liền trực tiếp trốn vào trong bóng tối tìm kiếm tiểu sư muội, sau đó tận lực rời xa trung tâm vòng xoáy nguy hiểm.
Nào ngờ rằng. . .
"Ta có thể nợ được không?"
Từ Tiểu Thụ ngẩng đầu nhìn lên, ôm lấy một chút hy vọng cuối cùng.
"Chính là người bán Miễn Tử Lệnh cho ta, ta trả trước một phần Hư Không Kết Tinh, còn lại. . . sau này bổ sung?"
"Lạch cạch lạch cạch", Từ Tiểu Thụ đổ ra một đống Hư Không Kết Tinh, bày tỏ thành ý.
Số lượng không đủ, thành ý đến bù.
Pho tượng cự nhân không nói gì, thậm chí không thèm kiểm kê đống Hư Không Kết Tinh kia.
Lần trước có người đồng dạng muốn ký sổ, hiện tại đang vì hai viên Hư Không Kết Tinh chạy đi làm đại sự, nó sao có thể phá vỡ nguyên tắc, mắt nhắm mắt mở tạo ra ngoại lệ được.
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ trầm xuống, nghĩ đến khả năng mạnh mẽ cướp đoạt.
Cố Thanh Nhất liếc mắt nhìn đống tinh thạch sáu cạnh màu đen Trần huynh bày ra, trầm mặc không nói gì, y căn bản chưa từng nhìn thấy loại vật này, cho dù muốn giúp, cũng không cách nào giúp đỡ.
Cố Thanh Nhị ngược lại, tên kia cẩn thận đánh giá đống Hư Không Kết Tinh, sau đó rơi vào trầm tư.
"Trần huynh, những thứ này. . . ngươi không đủ?"
Từ Tiểu Thụ thất thần ngoái nhìn y, đây không phải nói nhảm ư, nếu như ta đủ, ta còn đứng ở đây ngẩn người?
"Ta có!"
Cố Thanh Nhị vỗ đùi, từ trong giới chỉ móc ra tinh thạch sáu cạnh màu đen, so sánh với tinh thạch trong tay Trần huynh.
Hắc! Đây cũng qua trùng hợp đi? Vậy mà giống như đúc!
Từ Tiểu Thụ sửng sốt, sau đó đại hỉ.
"Ngươi có bao nhiêu?"
"Ngươi muốn bao nhiêu?"
"Ồ? Nghe khẩu khí. . . ngô, ta còn thiếu mười lăm viên, ngươi có mười lăm viên không?"
"Hình như ta có rất nhiều, cũng không biết có tác dụng gì, được rồi, đưa ngươi hết vậy!"
Cố Thanh Nhị vung tay lên, trong không gian giới chỉ bay ra một đống Hư Không Kết Tinh.
Từ Tiểu Thụ cẩn thận kiểm kê số lượng.
Khá lắm.
Còn giàu hơn cả ta!
Trọn vẹn bảy mươi viên Hư Không Kết Tinh!
Sinh tử đại sự, Từ Tiểu Thụ cũng không khách khí, hắn nói tiếng cảm ơn, sau đó thu lấy bảy mươi viên Hư Không Kết Tinh.
Tính cả số Hư Không Kết Tinh mình đang có, tổng cộng một trăm lẻ năm viên Hư Không Kết Tinh, tương đương với hai tấm Miễn Tử Lệnh.
Mình đổi một tấm, cho lão sư một tấm.
Tiếu Không Động. . . ừm, không có biện pháp, đại chủy ba chỉ có thể tự sinh tự diệt.
Lấy ra mười lăm viên, kết hợp với đống Hư Không Kết Tinh lúc trước, Từ Tiểu Thụ bưng lấy lượng lớn tài phú, muốn hối đoái một tấm Miễn Tử Lệnh.
Thế nhưng hắn bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, dừng hết thảy động tác.
"Không đúng, sao ngươi có thể có nhiều Hư Không Kết Tinh như vậy?"
Lời này hỏi khó Cố Thanh Nhị, y nhướng mày, quay đầu đi, bắt đầu suy nghĩ.
Kết quả đứng nghĩ một hồi, Cố Thanh Nhị vẫn không nghĩ ra được đáp án, phảng phất vừa ra đời y liền có khoản tài phú này, còn biết nó gọi Hư Không Kết Tinh, biết nó đặt ở trong không gian giới chỉ.
"Đúng vậy, Trần huynh nói rất có lý, sao ta có thể có được Hư Không Kết Tinh?"
Cố Thanh Nhất nghe thế lập tức híp mắt lại, y ngửi được hương vị không bình thường, "Trần huynh, cái này Hư Không Kết Tinh, như thế nào được đến?"
"Hoặc là hoàn thành nhiệm vụ Hư Không Thị giao phó, một lần một hai viên, hoặc là giết. . ." Từ Tiểu Thụ nói đến đây liền dừng lại, liếc mắt nhìn pho tượng cự nhân thờ ơ, sau đó mới tiếp tục nói, "Giết Hư Không Thị, trắng trợn cướp đoạt!"
"Sư đệ ta nhiều nhất ngăn chặn Hư Không Thị, y không giết được." Cố Thanh Nhất thập phần chắc chắn.
"Vậy y hẳn là hoàn thành ba mươi lăm lần nhiệm. . ." Từ Tiểu Thụ ngữ tốc như bay, sau đó đầu óc mới theo kịp tới.
Cái rắm!
Lần trước mình tiếp nhận nhiệm vụ Hư Không Thị, là bởi vì bên cạnh có Lệ Tịch Nhi, cho nên ban thưởng mới là hai viên Hư Không Kết Tinh.
Dựa theo tình huống bình thường, có lẽ một nhiệm vụ chỉ ban thưởng một viên Hư Không Kết Tinh.
Cho nên nói, Cố Thanh Nhị chạy đến Hư Không Đảo, chuyện gì cũng không làm, chỉ cắm đầu nhận nhiệm vụ, liều mạng giết Thái Hư.
Thời gian mấy ngày, y giết trọn vẹn bảy mươi tên Thái Hư!
Thần mẹ nó, đây không phải nói nhảm sao?!
Cố Thanh Nhất cũng có cùng suy nghĩ.
Y trên dưới đánh giá sư đệ nhà mình, lại không phát hiện có gì dị thường, "Ngươi cẩn thận ngẫm lại, Hư Không Kết Tinh từ đâu mà nó?"
Cố Thanh Nhị nha nha ngô ngô, căn bản không trả lời được.
Từ Tiểu Thụ có thể nhìn ra, không phải y không muốn nói, mà là thật không biết.
"Thiên Nhân Ngũ Suy?"
Trong đầu đột nhiên hiện ra một cái tên, Từ Tiểu Thụ phát hiện chỉ còn lại đáp án này.
Dựa vào thực lực Thiên Nhân Ngũ Suy, ông ta khẳng định có thể giết chết Hư Không Thị, cho nên sau khi ông ta cướp đoạt Hư Không Kết Tinh, liền đặt một bộ phận ở trên người Cố Thanh Nhị?
Nhưng lập luận này căn bản không có cơ sở!
Thiên Nhân Ngũ Suy chỉ đơn thuần lợi dụng Cố Thanh Nhị, dùng xong liền vứt.
Dưới loại tình huống này, ông ta sao có thể để Cố Thanh Nhị cất giữ Hư Không Kết Tinh, hơn nữa còn tới bảy mươi viên!
Là bởi vì "Không thể đặt toàn bộ trứng gà trong cùng một giỏ"?
Thế nhưng lấy thực lực của Thiên Nhân Ngũ Suy, một khi "giỏ" nát, đại biểu ông ta gặp phải Bán Thánh đỉnh phong, chết trận.
Mà như thế, ông ta cũng không thu hồi được Hư Không Kết Tinh đặt ở trên người Cố Thanh Nhị, cho nên vẫn không có đạo lý!
Từ Tiểu Thụ trăm mối không có cách giải.
Cố Thanh Nhị có hơi sợ, ôm đầu xoắn xuýt, thống khổ nhớ lại, "Đại sư huynh, hình như ta đã quên mất một số chuyện. . ."
"Ngươi quả thật quên mất một ít chuyện." Cố Thanh Nhất còn chưa lên tiếng, Từ Tiểu Thụ đã chân thành nói ra:
"Lúc ta cứu ngươi, ngươi đang nằm trong tay thành viên Diêm Vương, Thiên Nhân Ngũ Suy."
"Ngươi bị ông ta khống chế, vừa gặp mặt đã muốn động thủ với ta, nhưng khi đó ngươi quá yếu, ta trực tiếp đánh ngã ngươi."
"Dựa vào manh mối này suy luận lên, Hư Không Kết Tinh khả năng cao là Thiên Nhân Ngũ Suy lưu lại, thế nhưng vì sao ông ta lưu lại, ta cũng không biết được."
Cố Thanh Nhất như có điều suy nghĩ.
Diêm Vương?
Thiên Nhân Ngũ Suy?
Trần Thứ, đánh chạy Thiên Nhân Ngũ Suy?
Lúc trước phát sinh chuyện gì, rất đáng để suy nghĩ sâu xa.
Chỉ là hiện tại không phải thời gian nghĩ những chuyện này.
"Nghĩ không ra thì đừng nghĩ." Cố Thanh Nhất vỗ vỗ bả vai sư đệ, ra hiệu y đừng tiếp tục tra tấn bản thân.
"Ta không biết, ta không biết. . ." Sắc mặt Cố Thanh Nhị thập phần thống khổ, y không thể nào tiếp thu được mình bị mất một phần ký ức.
Mình mạnh như vậy, còn chưa nghiền ép sư huynh, chưa kịp chà đạp sư tôn, tùy tiện gặp một tên địch nhân, đã bị đối phương khống chế đến mức thần trí mơ hồ?
Từ Tiểu Thụ thấy thế có chút không đành lòng, muốn nói lại thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận