Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 818: Cầm Kiếm, Đăng Tràng (1)

Ong ong ong.
Khác với chiến trường đánh đến long trời lở đất, bên trong hố sâu, cát đất run rẩy, yên lặng rơi xuống.
Nham khoáng kiên cố dưới áp lực vô hình, liên tục nứt ra.
Sau đó, rắc rắc vài tiếng, hóa thành mảnh vụn.
Mảnh vụn lại bắt lửa.
Trong tiếng vang xèo xèo, biến thành bột mịn.
"Ta đang làm gì?"
Hai mắt Từ Tiểu Thụ nổi đầy tơ máu, nhìn chằm chằm Bát Dực Xích Song Long Mãng bị nghiền ép ở trong chiến trường.
Không.
Kia không phải Xích Song Long Mãng.
Nàng là Tiêu Đường Đường!
Tiêu Đường Đường cũng không tính là gì.
Suy cho cùng, mình không có qua lại với nàng ta quá nhiều.
Từ Tiểu Thụ cảm thấy có lẽ bởi vì tâm lý đồng tình với kẻ yếu, cho nên trong lòng mới lo lắng.
Thế nhưng. . .
Tân Cô Cô thì sao?
Ngay vừa rồi, hắn thông qua Cảm Giác chứng kiến toàn bộ quá trình, chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn tên Ngưu Đầu Nhân phóng tới Thuyết Thư Nhân, sau đó bị lỗ đen toái diệt.
Bọn chúng không chỉ đơn thuần là Quỷ Thú Ngưu Đầu Nhân.
Đó là Tân Cô Cô!
"Hô!"
Từ Tiểu Thụ cảm thấy hô hấp của mình có chút gấp rút.
"Ta đang làm gì?"
Lần nữa tự hỏi bản thân.
Đưa tay sờ trán, đều là mồ hôi lạnh, Từ Tiểu Thụ ngẩn ngơ.
"Chết?"
"Đều phải chết? !"
Nhìn vết mồ hôi trong lòng bàn tay khô cằn, Từ Tiểu Thụ chăm chú nắm lấy Kê kiếm, khiến cho Kê kiếm đau đến cuộn tròn, lại không chút phát giác.
"Tân Cô Cô, chết?"
"Mà ta. . . ta đang làm gì?"
Từ Tiểu Thụ dừng bước, hai tay đột nhiên chống lấy cát đất hai bên.
Ngửa đầu lên, hắn mới phát hiện mình đã từ trong hố sâu dưới lòng đất, xuyên qua tầng huyết hải do Tân Cô Cô triệu hoán ra.
Chỉ kém một cước, liền có thể phá đất bay lên.
"Không đúng, không được, không thể. . . "
"Thánh Nô, kia là Thánh Nô!"
"Tuất Nguyệt Hôi Cung, đây chính là Tuất Nguyệt Hôi Cung!"
"Một đám đại lão Trảm Đạo chiến đấu, ta đi ra, có thể làm được gì?"
Từ Tiểu Thụ liều mạng véo lấy tay mình, cố gắng để mình tỉnh táo lại.
"Khác không nói, cho dù bỏ Thuyết Thư Nhân cùng Quỷ Thú sang một bên, vậy những người còn lại thì sao?"
Mười mấy tên Hồng Y giống như mình, bàng quan đứng ngoài chiến cuộc, tùy thời mà động.
"Phía trên đều là Hồng Y, còn có Thủ Dạ, Lan Linh, Ngư Tri Ôn, cùng Phong Thiên đại trận."
"Ta chỉ là một con sâu kiến Tiên Thiên nho nhỏ, ta đang nghĩ gì thế này?"
"Ra ngoài?"
Hai mắt đỏ thẫm tràn đầy dục niệm phá hủy nguyên thủy, hô hấp của Từ Tiểu Thụ càng ngày càng gấp rút.
"Hô!"
"Hô!"
"Hô. . . "
Hắn nắm lấy bùn đất, hung hăng chà xát vào gò má.
Cát đất len lỏi vào trong nếp nhăn, sau đó bị cự lực ma sát, máu thịt mơ hồ, thế nhưng hắn vẫn không để ý, mặc kệ thân thể tự động chữa trị.
"Ong ong ong."
Kê kiếm đang liều mạng đè nén tiếng thét chói tai.
Giờ phút này Tiểu Kê rất sợ, không phải bởi vì Từ Tiểu Thụ phát ra cự lực nắm lấy mình, mà là Đại Ma Vương dường như đã phát điên.
Gia hỏa này, thế nào?
Động, động kinh?
"Nhận e ngại, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ thở phì phò từng ngụm từng ngụm.
"Không thể đi ra ngoài, không thể đi ra ngoài."
"Ta có thể làm được gì?"
"Ta nhiều nhất chỉ có thể thả A Giới, sau đó nhìn A Giới bị đánh tàn, đánh chết, cuối cùng bại lộ thân phận."
"Kết quả bị Thuyết Thư Nhân cùng Hồng Y nổi giận vây đánh, chết đến không thể chết lại!"
"Ta có thể làm được gì?"
"Ta có một thức Bị Động Chi Quyền, có thể tự bạo trọng thương, sau đó lưu lại nửa người tàn phế, nằm trong chiến trường đau khổ cầu khẩn người khác, đừng có giết ta?"
"Ta có thể làm được gì. . . "
Từ Tiểu Thụ lẩm bẩm, tự hỏi tự trả lời: "Ta không làm được gì cả!"
"Hiện tại ra ngoài, chỉ có một con đường chết!"
"Thế nhưng mà. . . "
Nhìn Tiêu Đường Đường không chút cố kỵ nuốt Quỷ Thú Châu, toàn tâm toàn ý chiến đầu vì Tân Cô Cô.
"Ta thì sao?"
Tinh thần Từ Tiểu Thụ trống không.
Trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một cái ý niệm.
Cứ tiếp tục trốn dưới lòng đất, cho dù cuối cùng có thể sống tiếp được. . .
Thế nhưng sống sót, là vì cái gì?
"Vì mình?"
"Vì tự tư?"
Trái tim Từ Tiểu Thụ thắt chặt, trong đôi mắt dày đặc tơ máu có thêm một chút mê mang.
Hắn kiếp trước, có lẽ thật chỉ sống vì mình.
Không ai bị bệnh tật hành hạ đến chết, kinh lịch một đời, nói ra ta có thể sống vì người khác.
Từ Tiểu Thụ không làm được.
Phong Vân Tranh Bá, ám sát đêm mưa, Thiên Huyền Môn, phủ thành chủ vu hãm Trương Thái Doanh. . .
Có lần nào, Từ Tiểu Thụ không phải sống vì mình?
Nhưng một đường đi tới, hắn phát hiện mình thay đổi.
Mỗi người, đều sẽ trưởng thành.
Không ai có thể thật "chỉ vì mình" mà sống.
Trong nháy mắt lỗ đen xoắn nát Tân Cô Cô, huyết vũ bay đầy trời.
Trước mắt Từ Tiểu Thụ đột nhiên xuất hiện hình ảnh lần đầu hai người chạm mặt.
Trước cửa Đa Kim Thương Hội, tên kia tránh sau lưng Tiêu Đường Đường.
Không nhớ được có đối thoại hay không.
Hẳn là có, thế nhưng chỉ dăm ba câu, bởi vì không ai muốn ghi nhớ một người qua đường.
Nhưng vì sao, từng hình ảnh. . .
Từ Tiểu Thụ vuốt vuốt đầu, hơi cúi xuống.
Lại thay phiên xuất hiện ở trước mắt mình.
Sau khi bị Hồng Cẩu đánh đến hôn mê, tỉnh dậy mở mắt, chính là khuôn mặt con hàng kia đang chảy nước miếng ghé vào giường.
Đêm đó dạ tập Trương phủ, tên kia một mực xông ở tuyến đầu.
Phủ thành chủ đối phó Đế Cơ Hư Tượng, tên kia không than một tiếng, trực tiếp hóa thành Quỷ Thú chống đỡ. . .
"Tân Cô Cô, lại sống vì cái gì?"
"Cũng vì mình?"
Từ Tiểu Thụ thấp giọng giễu cợt.
Hắn cảm thấy đáp án này quá hoang đường.
Người sáng suốt vừa nhìn, liền biết là ông nói gà bà nói vịt.
Trước mặt đột nhiên hoa một cái, thời điểm mua trang viên tại Thiên Tang Thành, Tân Cô Cô cầm kim tạp, trong mắt cực kỳ hâm mộ.
"Nếu như có thể, lưu một gian phòng. . . "
Bành.
Bên dưới lòng đất, đất cát bốn phương đột nhiên nổ tung, dưới áp lực vô hình đè nén, gắt gao dung nhập vào tầng đất.
Từ Tiểu Thụ đột nhiên nước mắt.
Hắn không rõ Tân Cô Cô rốt cuộc sống vì cái gì, sao lại liều mạng đến thế.
Vấn đề này. . .
Có lẽ, ngay cả bản thân tên kia cũng không biết.
Nhưng bỗng nhiên trong nháy mắt, mình lại cảm động lây.
"Nếu như không có Quỷ Thú tàn bạo, liền không có Hồng Y thích diệt tuyệt chủng tộc."
"Nếu như không có Hồng Y tàn bạo, những Quỷ Thú căn bản không biết mình sống vì cái gì kia, liền không cần vì cừu hận mà chiến."
"Nếu như. . . "
Không có nếu như!
Tư duy Từ Tiểu Thụ đột nhiên sững lại.
Hiện thực chính là tàn khốc như vậy.
Nếu như. . . vĩnh viễn không tồn tại.
Mà nhân quả tuần hoàn ác tính, lại ở khắp mọi nơi!
Thế nhân không ngốc.
Kỳ thật mỗi người đều biết mình đã hãm sâu vào trong ván cờ, càng giãy dụa, sẽ càng bị trói buộc chặt hơn.
Nhưng không giãy dụa, sẽ chết.
Dưới ác quả thôi thúc thế nhân hành động, sống vì cái gì, có quan trọng sao?
Có thể sống sót, đã rất không tệ.
"Cũng không đúng!"
"Thế giới như vậy, là dị dạng, không phải sao?"
Từ Tiểu Thụ đột nhiên minh bạch khát vọng, ý đồ truy tìm hết thảy của mình.
Cũng không phải truy tìm mục đích sống phức tạp gì, mà chỉ đơn thuần là hai chữ:
"Tự do!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận