Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1051: Quán Quân Tiêu Vãn Phong! (1)

"Chúng ta hãy cùng chúc mừng quán quân Thiên La Chiến lần này!"
"Hắn chính là truyền nhân Bán Thánh thế gia, Từ thiếu, Từ Đắc Ế. . . "
Âm thanh người dẫn chương trình quanh quẩn bên trong Thiên La Trận, nhưng nói đến đây, y lại dừng rất lâu.
Trong lúc mơ hồ, người xem toàn trường còn có thể nghe được âm thanh quở trách rất nhỏ: "Còn chưa tới? Mau đưa tư liệu người này tới, nhanh lên!"
Lại qua một hồi, trong lúc mọi người chăm chú nhìn người cuối cùng đứng trên lôi đài, âm thanh người dẫn chương trình mới lần nữa vang lên.
". . . Hạ nhân!"
"Hắn vừa mới gia nhập Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, siêu cấp phàm nhân thức tỉnh kiếm ý ở trên lôi đài, Tiêu Vãn Phong!"
"Không sai." Người dẫn chương trình trùng điệp bổ sung một câu, "Các ngươi không có nghe lầm. . . phàm nhân! Quán quân! Vô tiền khoáng hậu!"
"Hoa" một tiếng vang lên.
Âm thanh khẳng định của người dẫn chương trình, trong khoảnh khắc dẫn bạo tiếng mắng chửi của người xem.
"Thần mẹ nó đùa ta đấy à, hắn là quán quân?"
"Con mẹ nó tranh tài có tấm màn đen, rõ ràng là Từ thiếu chiến thắng, sao cuối cùng lại biến thành gia hỏa kia?"
"Chân hắn có vững không, hắn kháng được một quyền của La Ấn không, hắn có thể chống được một kiếm Từ thiếu của sao?"
"Chuyện này đúng là. . . quá hoang đường, ta muốn khiếu nại! Thiên La Chiến không phải Thiên La Trận các ngươi mở, phía sau là Thánh Thần Điện, các ngươi làm như vậy, không sợ đến lúc đó quy trách nhiệm xuống, không gánh nổi sao?!"
Tiếng quát mắng của quần chúng vây xem giống như biển gầm tốc thẳng vào mặt.
Tiêu Vãn Phong một thân một mình bưng khay trà, cứng ngắc đứng trên đài, khoát tay mỉm cười với đám khán giả cuồng nộ.
Giờ phút này trong đầu hắn, chỉ còn lại mấy lời căn dặn của Từ thiếu.
"Nhớ kỹ, một người thành công, luôn nương theo vô tận chỉ trích."
"Bọn chúng ghen ghét ngươi, bọn chúng thống hận ngươi, bởi vì ngươi khiến bọn chúng thua tiền, nhưng chỉ cần ngươi kiên trì gánh lấy tất cả mọi người chỉ trích, nắm chặt lấy quán quân."
"Sau này vô luận gặp phải sự tình đáng sợ đến cỡ nào, đều không kinh khủng bằng trên vạn người nguyền rủa ngươi."
"Thản nhiên đối mặt đi, Tiêu quán quân. . . "
Hai mắt Tiêu Vãn Phong đã mất đi tiêu điểm.
Trong mắt hắn, đám khán giả dường như biến thành từng quả chuối tiêu đang phẫn nộ.
Bởi vì chỉ có tưởng tượng như vậy, hắn mới có thể bỏ qua những lời chửi rủa của đám người kia.
Đúng vậy, Tiêu Vãn Phong hắn, trở thành quán quân.
Không hiểu ra sao cả. . .
Bởi vì Mộc tiểu cô nãi nãi không muốn quán quân, Từ thiếu cũng không muốn quán quân. . . Tiêu Vãn Phong không biết hai người kia nghĩ thế nào, người khác trăm cay nghìn đắng không chiếm được, hai người bọn họ lại giống như cầm tới khoai lang nóng bỏng tay, ném cho hắn.
Nhưng vô luận thế nào, dưới loại tình huống này, bị đẩy ra, chỉ có thể là Tiêu Vãn Phong hắn.
"Ngươi đi chết đi!"
Người xem phẫn nộ leo lên lan can, muốn xông đến, lại bị người duy trì trật tự ngăn lại.
"Cảm ơn, cảm ơn mọi người."
Tiêu Vãn Phong duy trì nụ cười cứng ngắc.
"Trả ta ba vạn Linh Tinh, ngươi @#$%^! Ta cược Từ thiếu, ngươi mau cút xuống cho ta!"
"Cảm ơn, cảm ơn mọi người."
"Sao hắn còn mặt mũi đứng đó, mau cút đi!"
"Cảm ơn. . . ách, vậy ta đi nhé?"
. . .
Trong phòng bao khách quý.
"Tỷ tỷ, ngươi nhìn chuyện này?"
Tiểu Liên nhìn tràng cảnh hỗn loạn bên ngoài cửa sổ.
Tràng diện này, nếu không có Vương Tọa, Trảm Đạo Thiên La Trận đè ép, đoán chừng đám người kia sẽ trực tiếp lên đài, mạnh mẽ chà đạp Tiêu Vãn Phong.
Yêu Nguyệt đồng dạng có chút đau đầu nhìn tình cảnh bên dưới.
Nàng hoàn toàn không biết được vì sao Từ thiếu không cầm lấy quán quân, lúc đầu nàng đã chuẩn bị bồi tiền cược cho Từ thiếu.
Dù sao đại bộ phận người xem, đều cược vào truyền nhân Bán Thánh Từ Đắc Ế.
Cho dù tỉ lệ đặt cược áp xuống thấp nhất, nhưng người đông thế lớn, Thiên La Trận cũng chỉ có thể cắn răn chịu thiệt.
Nào ngờ. . .
Thiên La Trận ngược lại kiếm một vố lớn!
Đương nhiên, chuyện này cũng có đại giới.
Từ thiếu nhường ra quán quân, Thiên La Trận nhất định bị đám người thua cược đẩy lên đầu sóng ngọn gió, đây là chuyện không thể tránh.
Bởi vì Thánh Thần Điện, vốn lấy công bằng công chính làm đầu.
Nếu cuối cùng Mộc Tiểu Công cầm lấy quán quân, sự tình cũng sẽ không quá lớn, Thiên La Trận còn có thể nói Từ thiếu đại chiến La Ấn, cuối cùng lực lượng khô kiệt, lựa chọn từ bỏ.
Nhưng nàng tuyệt đối không nghĩ đến, Từ thiếu không cầm quán quân cũng thôi đi, ngay cả Mộc Tiểu Công thế mà cũng không cầm.
Cuối cùng quán quân, lại rơi vào tay một tên phàm nhân.
Kỳ thật Tiêu Vãn Phong không nhất định là phàm nhân, bởi vì phàm nhân bình thường sao có thể thức tỉnh kiếm ý.
Nhưng khán giả nào quản nhiều như vậy?
Trong suy nghĩ của bọn họ, chỉ là một tên hạ nhân của Từ thiếu, lại thiên tài thế nào, cũng không thể thiên tài qua Từ thiếu được.
Ở thời đại giai cấp tuyệt đối áp chế hiện nay, miệng nhiều nói xói vàng, căn bản không thể nào thay đổi.
"Từ thiếu a Từ thiếu. . . "
Yêu Nguyệt xoa huyệt Thái Dương, nhìn về phía Tân Cô Cô nói: "Hắn vẫn luôn như thế?"
"Ừm."
Tân Cô Cô căn bản không giải thích nửa lời.
Giờ phút này y đang thầm hô may mắn.
May mắn y là thần giữ của, may mắn y không nghe lời thì thầm trong nội tâm, quyết định giống như Tiêu Vãn Phong, cược toàn bộ gia sản vào Từ thiếu hoặc là Mộc Tử Tịch.
Thật làm như vậy, hiện tại y liền giống như đám người bên dưới, hoàn toàn phát điên.
"Tiêu Vãn Phong là quán quân. . . "
Chuyện này quá hoang đường!
Lúc trước Tân Cô Cô đơn thuần chỉ muốn đẩy Tiêu Vãn Phong lên lôi đài, thực hiện công việc bưng trà rót nước, thuận tiện trợ hứng cho Từ thiếu, nào ngờ đánh một hồi, con hàng kia, lại trở thành người thắng cuối cùng.
"Ba."
Cửa phòng bao bị đẩy ra.
Từ Tiểu Thụ mang theo Mộc Tử Tịch cùng Mạc Mạt, đi vào bên trong.
"Từ thiếu."
Yêu Nguyệt đứng dậy trước tiên, ánh mắt hơi kinh ngạc nhìn Mạc Mạt vài lần, nhưng cũng không hỏi nhiều, đồng thời đón bao người vào phòng, sau đó mới mở miệng nói: "Từ thiếu làm như vậy, có hơi quá."
"Hửm?"
Từ Tiểu Thụ ngắt lấy một quả nho ở trên mâm đựng trái cây, ném vào trong miệng, "Quá chỗ nào?"
"Chơi quá trớn."
Yêu Nguyệt thở dài một tiếng: "Nếu là thi đấu phổ thông, ta có thể giúp Từ thiếu che lấp, mặc ngài tùy tiện chơi đùa, nhưng đây là Thiên La Chiến, phía trên còn có Thánh Thần Điện ngó chừng, lần này làm lớn chuyện, ngay cả chúng ta cũng không giải quyết được."
"Như thế à. . . " Từ Tiểu Thụ chần chờ một lúc, hỏi: "Nói đi, muốn bao nhiêu tiền?"
Yêu Nguyệt nhất thời choáng váng.
Ngay cả Tiểu Liên cũng có chút đau đầu nâng trán.
Quả nhiên, ở trong mắt Từ thiếu tài đại khí thô, bất cứ chuyện gì ở trên đời, đều có thể dùng tiền giải quyết.
"Đây không phải vấn đề có tiền hay không. . . " Yêu Nguyệt bất đắc dĩ mở miệng.
Thần sắc Từ Tiểu Thụ khẽ động, lại ngắt lấy một quả nho khác, "Bản thiếu gia hiểu rồi, nói đi, bao nhiêu ức?"
Yêu Nguyệt: ". . . "
Nàng vô thức nhìn Tiểu Liên một chút.
Nào ngờ lần này, Tiểu Liên cũng chỉ nhún vai, biểu lộ "Hắn vẫn luôn như thế, ta bất lực".
"Từ thiếu, ta đang rất chân thành." Yêu Nguyệt có hơi gấp.
"Được, vậy ngươi nói."
Bạn cần đăng nhập để bình luận