Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1072: Một Bàn Quái Vật (2)

"Mục đích của y, tựa hồ có quan hệ với Tam Yếm Đồng Mục."
Từ Tiểu Thụ nghe thế hai mắt sáng lên.
Công tác tình báo của Dạ Miêu, không thể không nói, quả thật có chút thực tài.
Tam Yếm Đồng Mục đều có thể tra ra, đoán chừng mục đích của Khương Nhàn giống như mình suy đoán, chính là vì Thần Ma Đồng.
"Còn gì nữa không?" Từ Tiểu Thụ không chút rung động hỏi.
Lưu Lục ở đường dây bên kia tựa hồ dừng lại.
Từ Tiểu Thụ biết, gia hỏa này hẳn đang đợi mình hỏi Tam Yếm Đồng Mục là gì, nhưng thấy mình không hỏi, liền đoán ra được mình biết chút gì đó.
Cho nên, đại khái sẽ không nói phế thoại.
Quả nhiên, Lưu Lục chỉ trầm mặc một hồi, liền nói tiếp:
"Vậy không còn tin tức khác, bất kể là ai muốn xuất thủ, đều phải gánh lấy phong hiểm "truyền thuyết bất tử", cùng hộ vệ Trảm Đạo của Khương Nhàn."
"Còn lại, chắc hẳn Từ thiếu đã hiểu rõ."
Từ Tiểu Thụ nghe thế rất hài lòng.
Hiệu suất làm việc của Dạ Miêu, cũng không có gì để chê.
Đặc biệt là thái độ của Lưu Lục, nên thì nói, nên tránh thì tránh, vừa đúng, không quá mức.
Người này tinh như quỷ, không nên chỉ làm tiểu nhân vật.
Thế là Từ Tiểu Thụ nói: "Ngươi nói với Viên tứ đương gia, thăng chức cho ngươi, sau này ngươi sẽ là người phụ trách liên lạc, không cần những người khác."
Lưu Lục ở một bên khác vô cùng kích động, lại không truyền ra âm thanh kích động.
"Đa tạ Từ thiếu đề điểm, tứ đương gia đã sớm ngờ tới ngài sẽ nói như vậy, cho nên đã thăng chức cho ta, hiện tại, ta cũng xem như nhân viên nội bộ Dạ Miêu."
Từ Tiểu Thụ sững sờ.
Lão hồ ly này. . .
Sẽ không phải hôm đó bị mình trấn trụ, sinh lòng không vui, cho nên dùng nước cờ không quan trọng gì, đến phản mình một quân?
"Vậy chúc mừng ngươi."
Từ Tiểu Thụ không thèm để ý, thuận miệng nói: "Cuối cùng giúp ta chuyển lời cho Viên tứ đương gia, nói có rảnh bản thiếu gia sẽ đến nhà y ngồi một chút, bảo y quét dọn sạch sẽ, lời này là nghiêm túc."
Lưu Lục nghe thế mộng bức.
Cao tầng đánh cờ, y có thể nghe ra được một chút xíu hương vị đối chọi gay gắt.
Nhưng "Vì sao", y lại không nghĩ ra được.
Lưu Lục cũng không có nghĩ nhiều, sau khi ngây người liền lập tức đáp lại: "Vâng, tiểu nhân nhất định sẽ truyền đạt."
"Không thiếu một chữ." Từ Tiểu Thụ căn dặn.
"Vâng."
Lưu Lục trùng điệp nói ra: "Không thiếu một chữ!"
. . .
Từ Tiểu Thụ buông Truyền Tin Châu xuống.
Tân Cô Cô lập tức ném tới ánh mắt dò hỏi.
Mặc dù tối hôm qua Tân Cô Cô không có tham dự "tiếp khách", nhưng thông qua sự tình Khương Thái, cộng thêm Từ Tiểu Thụ không khách khí nói chuyện, đã có thể đoán ra được một chút.
Từ Tiểu Thụ tổng kết nói: "Bảy tên Vương Tọa, hai tên thiếp thân bảo hộ, ba tên còn lại không xác định có ở đó hay không, hai tên cuối cùng. . . "
Hắn liếc nhìn phòng tu luyện.
Tân Cô Cô lập tức minh bạch.
Hai tên cuối cùng, bỏ mạng tại Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu.
Tiêu Vãn Phong ở bên cạnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm không khí.
Nghe Từ thiếu cùng Tiểu Tân ca dùng số lượng đến tính cường giả Vương Tọa, y cảm thấy tiếp theo sẽ phát sinh đại sự.
Nhưng những chuyện này, hẳn không có quan hệ gì với mình.
Dù sao, mình chỉ là phàm nhân. . .
Cũng không biết vì sao Từ thiếu lại tin tưởng mình như thế, thời điểm đàm luận, không dùng mắt ra hiệu cho người ta rời đi?
Hay là nói. . .
Tiêu Vãn Phong đột nhiên nhớ đến lúc trước Từ thiếu nói ra ngôn từ vặn vẹo: "Nếu trở thành đồng phạm, sau này sẽ không thể làm phản đồ."
Không phải chứ. . . nghĩ đến đây, Tiêu Vãn Phong luống cuống.
Người khác đàm chuyện trọng yếu, đều đuổi hạ nhân đi xa.
Từ thiếu ngươi ngược lại tốt, càng là chuyện quan trọng, càng phải để hạ nhân nghe thấy, bởi vì trở thành đồng phạm, ai cũng không chạy thoát?
Tâm lý biến thái, tư tưởng vặn vẹo? !
"Từ, Từ thiếu?"
Tiêu Vãn Phong nhịn không được mở miệng ngắt lời hai người, giơ ấm trà ra hiệu, "Ta đi thêm nước?"
"Không cần, ngươi tiếp tục pha trà."
Từ Tiểu Thụ cầm lấy ấm trà, dùng Tam Nhật Đống Kiếp thêm đá, dùng Tẫn Chiếu Nguyên Chủng hóa thủy, sau đó đưa trở về, bình chân như vại nói với Tân Cô Cô: "Ngoài ra còn có một tên hộ vệ Trảm Đạo không thấy."
Tiêu Vãn Phong tiếp nhận ấm trà, phảng phất nhận lấy một vị Trảm Đạo, tay đều đang run rẩy.
Tân Cô Cô ra hiệu cho y rót mình chén trà, liền tiếp lời nói: "Cho nên Từ thiếu, ngươi là muốn động thủ với Khương Nhàn?"
"Ừm."
Từ Tiểu Thụ gật đầu.
Lần này, hắn tuyệt đối phải chủ động xuất kích.
Mặc kệ ngươi có một, hay hai Trảm Đạo, chỉ cần không phải Thái Hư, đều dễ nói chuyện.
"Cạch ~ "
Lúc này, Tiêu Vãn Phong làm rớt chén trà của Tân Cô Cô.
Từ, Tân hai người đồng thời quay đầu nhìn đến.
Thấy Tiêu Vãn Phong run rẩy nhặt lên, trong miệng còn không ngừng xin lỗi: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Từ thiếu, Tiểu Tân ca, ta lui xuống đổi ấm mới?"
Từ Tiểu Thụ còn không trả lời.
"Các ngươi muốn chơi Khương Nhàn?" Đầu bậc thang đã truyền đến một đạo âm thanh kinh hỉ.
Mộc Tử Tịch "xoát" một cái, trực tiếp bay nhào tới, phất tay cho lá trà vào trong chén, ra hiệu Tiêu Vãn Phong cũng rót cho mình, nhảy cẫng lấy nói: "Sao không mang ta theo! Lúc nào động thủ?"
Tiêu Vãn Phong trợn tròn mắt, cả người ngây ngốc.
Y sững sờ nhìn lá trà Mộc cô nãi nãi tiện tay tạo ra.
"Cho nên, đây chính là cách vận dụng thuộc tính Mộc cao cấp sao. . . "
Sau đó thân thể giật mình, phản ứng lại.
Y run rẩy từ trong giới chỉ lấy ra một cái chén trà mới, cà lăm nói: "Mộc, Mộc cô nãi nãi, chén trà này là của Tiểu Tân ca. . . "
"Úc."
Mộc Tử Tịch ghét bỏ đẩy chén trà ra, tiếp lấy chén mới, dùng linh nguyên tẩy sạch, sau đó lần nữa cho lá trà vào, đồng thời chỉ ra phía sau nói: "Chuẩn bị cho nàng một chén."
Tiêu Vãn Phong quay đầu, là vị tiểu tỷ tỷ ít nói kia.
Không có gì bất ngờ xảy ra, nàng gọi "Mạc Mạt".
"Mạc, Mạc cô nãi não. . . " Tiêu Vãn Phong do dự một chút, mở miệng.
Mạc Mạt ngẩn ngơ.
Nghe xưng hô như thế, nàng dừng lại, khuôn mặt mỉm cười giãn ra, nói khẽ: "Không cần gọi ta như thế, gọi ta Mạc cô nương là được."
Hô một tiếng, Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu tựa hồ có gió xuân thổi vào.
Âm thanh linh hoạt kỳ ảo, nhất thời giúp Tiêu Vãn Phong hòa hoãn khẩn trương không ít.
Tiêu Vãn Phong nhìn nụ cười có thể khiến băng tuyết tan rã, nhất thời ngây dại.
Lúc trước y sợ nhất là cô nương không nói không cười kia.
Nhưng giờ phút này, y cảm thấy Mạc Mạt mới là nhân loại bình thường nhất trong đám người Từ thiếu.
Trong lòng còn chưa kết luận, đã thấy Mạc Mạt bước đến bàn trà, kéo một cái ghế ngồi xuống, sau đó nhìn Từ thiếu nói: "Có Trảm Đạo? Cần ta xuất thủ không?"
"Ầm ầm" một tiếng, như sấm sét giữa trời quang.
Đầu óc Tiêu Vãn Phong lập tức trống rỗng, cảm thấy gió tuyết đột kích, run lẩy bẩy.
Thần mẹ nó gió xuân, thần mẹ nó nhân loại bình thường. . .
Mạc cô nương, không phải Tiên Thiên sao?
Nàng lấy đâu ra dũng khí, nói muốn đối phó Trảm Đạo?
Tiêu Vãn Phong rung động.
Y liếc nhìn bốn người quanh bàn trà, hoặc nằm sấp hoặc ngồi nghiêm chỉnh, đột nhiên có chút váng đầu.
Một bàn này, đều là quái vật gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận