Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 904: Nhất Kiếm Đông Lai Nhất Kiếm Tiên (1) (Cảm ơn NhânĐế đã ủng hộ)

Bên ngoài Bát Cung, tại một đỉnh núi cách khá xa.
Sơn lâm tĩnh mịch vốn là nơi chim thú ẩn thân, nhưng đột nhiên trong một khoảnh khắc.
"Rầm rầm!"
Lâm tước kinh phi, điểu thú hoảng tán.
Lá rơi xào xạc, bầy chim đen kịt bay lên không.
Sau đó, bên trong rừng rậm mới truyền ra tiếng hô kinh hoảng.
"Bát! Tôn! Am!"
Lá rụng về cội, đám người Bạch Y, Hồng Y, cùng với Hôi Y vốn nên trầm tĩnh như nước, lúc này lại đồng loạt rung động, tâm thần chấn kinh.
"Đệ Bát Kiếm Tiên?!"
Mọi người đều không thể giữ bình tĩnh, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Bọn họ trú trong Ngũ Minh Sơn, nằm ở phía đông Bát Cung, là một trong bốn đơn vị thao túng Phúc Quốc Thiên Tráo.
Đội ngũ gồm có Bạch Y, Hồng Y, cùng Hôi Y Thánh Thần Vệ tạo thành, trải qua huấn luyện nghiêm ngặt nhất.
Cho dù gặp phải đại sự, cũng sẽ không thất thố, đồng loạt buông lỏng khống chế Phúc Quốc Thiên Tráo.
Nhưng thời điểm người bịt mặt giằng co với Vô Nguyệt Kiếm Tiên, nói ra lời kia, không ai có thể giữ tình bĩnh được.
"Hắn hắn hắn. . . hắn nói gì? Bát Tôn Am?!"
"Thần mẹ nó kia không phải Đệ Bát Kiếm Tiên sao?"
"Không phải Đệ Bát Kiếm Tiên đã chết rồi ư?"
"Gia hỏa này, là một trong những phần tử cuồng nhiệt, thích giả Đệ Bát Kiếm Tiên?"
"CMN nói đùa gì thế!"
"A? !"
Đám người bắt đầu dao động.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, mặt mũi rung động, ánh mắt tràn ngập không thể tin.
Những lời tưởng chừng như hư cấu, từ trong miệng Thánh Nô thủ tọa nói ra, lại ẩn chứa lượng tin tức quá bạo tạc.
Nhìn sắc mặt Vô Nguyệt tiền bối tái nhợt. . .
Đây không phải đang xác minh tính chân thật của lời nói kia sao?
"Không!"
"Không có khả năng, Đệ Bát Kiếm Tiên sao có thể còn sống?"
"Ngày xưa Bát Tôn Am muốn phá Kiếm Tiên chi cảnh, Hoa Trường Đăng ba kiếm phế hắn đi, không phải đã thân tử đạo tiêu rồi sao?"
"Hắn hắn hắn. . . dục hỏa trọng sinh?"
"Đừng nói hắn còn có mạng thứ hái?!"
Trong đội ngũ Thánh Thần Điện, cũng có kiếm tu, cũng có phần tử cuồng nhiệt Đệ Bát Kiếm Tiên.
Cho dù ngày thường không biểu hiện ra ngoài, nhưng vào lúc này, cũng giống như nhìn thấy thần tích.
Nam nhân kia, trở về?
"Im lặng! ! !"
Một tiếng rống giận đè ép đám người xao động.
Điện chủ Giang Biên Nhạn phân điện Đông Thiên Vương Thành đập nát án gỗ, quát: "Huyên náo ầm ĩ, còn ra thể thống gì?!"
Tất cả mọi người trong nháy mắt an tĩnh lại.
Cho dù thực lực người trước mặt không phải mạnh nhất.
Nhưng thân là điện chủ, còn là điện chủ phân điện Đông Thiên Vương Thành, quyền thế người ta nắm trong tay, không phải đám người ở đây có thể phản kháng được.
Càng quan trọng hơn, Giang Biên Nhạn là tổng phụ trách Phúc Quốc Thiên Tráo phía đông Bát Cung, ông ta nắm giữ quyền sinh sát trong tay.
Chiến trận đang đến thời khắc mấu chốt, chỉ cần có người nhiễu động quân tâm, liền sẽ bị ông ta kéo ra ngoài làm thịt.
"Kêu cái gì mà kêu?"
"Hắn nói hắn là Bát Tôn Am, các ngươi liền tin?"
"Nhìn bộ dáng của hắn đi. . . Bát Tôn Am có tàn tạ như vậy? Các ngươi không gặp qua Bát Tôn Am, chẳng lẽ chưa từng thấy qua chân dung của hắn?"
"Đám người các ngươi. . ."
Giang Biên Nhạn giận dữ vung tay, giống như tức giận không nói thành lời, mí mắt phải cuồng loạn, cánh tay vung xong vẫn còn đang run rẩy.
"Giang điện chủ!"
Trong đám người, có một tên Bạch Y ôm kiếm đứng dậy, thần sắc cực kỳ phấn khởi, ánh mắt hừng hực, tựa như muốn nhóm lửa cả vùng sơn lâm.
"Đệ Bát. . ."
Y còn chưa kịp nói ra, Giang Biên Nhạn đã quay đầu, ngón tay kém chút xuyên qua hư không đâm bạo mi tâm y: "Ngươi mẹ nó ngồi xuống cho lão tử!"
"Úc."
Bạch Y ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nhưng vẫn chưa hết, lại một tên Hồng Y kiếm khách ôm lấy linh kiếm, đứng ra.
"Giang điện chủ. . ."
"Ngươi mẹ nó câm miệng cho lão tử!" Ngón tay Giang Biên Nhạn dời đi.
"Ách."
Hồng Y trung niên mấp máy môi mấy lần, trở về vị trí.
"Giang điện chủ!"
"Giang điện chủ!"
"Giang điện chủ. . ."
Nhưng hai người kia đứng ra, lại giống như kích hoạt phản ứng dây chuyền.
Từng tên Bạch Y, Hồng Y, thậm chí là Hôi Y, chỉ cần ôm kiếm, đeo kiếm, cõng kiếm, nghe thấy ba chữ "Bát Tôn Am", sao có thể ngồi yên được?
Những người này toàn bộ đứng lên, tràng diện lần nữa có hơi rối loạn.
"Tạo phản đúng không?!"
Giang Biên Nhạn chợt quát một tiếng, thân hình bay thẳng lên không: "Ta chỉ là Vương Tọa, liền không áp được các ngươi đúng không?"
Ông ta lật tay lấy ra một tấm lệnh bài, hung hăng ghim xuống mặt đất.
"Khanh" một tiếng vang lên.
Đá tảng dưới mặt đất bị đinh đến vỡ nát, âm thanh chói tai khiến tất cả mọi người ngậm miệng lại, lời nói bị ngăn ở trong họng, nghẹn đến vô cùng khó chịu.
"Im lặng, hiểu?"
Sắc mặt Giang Biên Nhạn đỏ bừng.
Ông ta đè ép mí mắt phải cuồng loạn, tựa hồ muốn nó cũng yên tĩnh lại.
Nhưng tay vừa buông lỏng, mí mắt liền bất giác cuồng loạn lên.
Ông ta từ bỏ, uy hiếp nói: "Còn dám nhiều lời, ta liền không khách khí, trực tiếp đá ra khỏi Ngũ Minh Sơn!"
Giang Biên Nhạn hất tay áo lên, cả người hạ xuống đất.
Sau khi dừng một chút, ông ta xoay người, ở vị trí bàn gỗ bị đập nát tìm tòi thứ gì.
"CMN còn kích động hơn cả chúng ta. . ."
Một tên Bạch Y kiếm khách không nhịn được, thấp giọng lầm bầm hai câu, "Nếu không phải Đệ Bát Kiếm Tiên, sao lại kích động như thế?"
"Ai đang nói chuyện!"
Giang Biên Nhạn chổng mông lên, quay đầu, sắc mặt trướng đỏ giống như ác ma giáng lâm, thần sắc dữ tợn.
"Xuỵt."
Toàn trường đồng loạt cúi thấp đầu.
Mặt mũi vẫn phải cho, dù sao cũng là tổng chỉ huy góc đông Bát Cung.
"Tìm được rồi."
Giang Biên Nhạn soạt chân mấy lần, cuối cùng từ trong đám gỗ vụn lấy ra một quả cầu thủy tinh trong suốt.
Ông ta thổi vài hơi, thổi bay vụn gỗ dính phía trên, sau đó dùng tay áo xoa xoa, muốn rót linh nguyên vào.
Nhưng lúc này, giống như nhớ tới chuyện gì, đột nhiên đứng dậy quay đầu.
"Lúc nữa không được lên tiếng, hiểu?"
Toàn trường tĩnh mịch, từng cặp mắt nóng rực nhìn chằm chằm màn sáng cùng Giang Biên Nhạn.
Giang Biên Nhạn thở dài một hơi, âm thanh nhu hòa xuống:
"Chớ hoảng."
"Không phải chỉ là một tên Bát Tôn Am giả thôi ư? Bản tọa lập tức liên hệ tổng bộ!"
. . .
Đỉnh núi bốn phía Bát Cung.
Cơ hồ đều xuất hiện một màn như thế.
Chỉ cần là nơi có Luyện Linh Sư, liền sẽ có kiếm tu.
Mà chỉ cần có kiếm tu, liền không thể thiếu phần tử cuồng nhiệt Đệ Bát Kiếm Tiên trong truyền thuyết.
Tại Trung Vực, có lẽ lực ảnh hưởng của Đệ Bát Kiếm Tiên không quá lớn.
Bởi vì có Thánh Thần Điện áp xuống, cộng thêm Đệ Bát Kiếm Tiên vẫn lạc nhiều năm, cho dù lúc trước nhiệt tình, nhưng cũng dần bị thời gian tưới tắt.
Đông Vực Kiếm Thần Thiên, lại hoàn toàn khác.
Một địa vực lấy kiếm vi tôn, danh hào Đệ Bát Kiếm Tiên, cơ hồ chính là tín ngưỡng.
Lưu lạc thiên nhai, bỗng nhiên bừng tỉnh, ba hơi Tiên Thiên, ba năm Kiếm Tiên, truyền thuyết về người kia, quả thật không khác gì thần tích.
Có thể khẳng định, một khi tin tức Đệ Bát Kiếm Tiên phục sinh truyền ra, trong số mười tên Luyện Linh Sư, sẽ điên mất tám tên.
Trong số một trăm tên kiếm khách, sẽ chỉ điên mất một nửa.
Bởi vì một nửa còn lại, đã bạo tạc tại chỗ!
Đây, chính là tín ngưỡng.
Một loại tín ngưỡng hoành ép cả một thời đại, một loại tín ngường gần như tuyệt đối!
Bạn cần đăng nhập để bình luận