Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 227: Nô Bộc ( Cảm ơn midoriya đã ủng hộ)

Từ Tiểu Thụ hốt hoảng chạy trốn thật xa, lúc này thấy không có người đuổi theo mới ngừng lại.
"Hô, đại nạn không chết, tất có hậu phúc..."
Trực tiếp ở trước mặt cung chủ đại nhân bại lộ bốn kiện trấn giới chi bảo, đây là chuyện lúc trước hắn nằm mơ cũng không dám mơ đến.
Chỉ có thể nói một câu, thế sự vô thường.
Bất quá lần này thu hoạch rất khá.
Cung chủ không có cưỡng ép thu hồi bảo vật, đồng nghĩa với việc mình không cần tiếp tục che giấu.
Tang vật cuối cùng được tẩy trắng, sau này có thể quang minh chính đại sử dụng.
"Khà khà!"
Từ Tiểu Thụ lộ ra nụ cười đắc ý, hắn từ trong giới chỉ rút thanh ngũ phẩm linh kiếm kia ra.
Tiện tay bổ tảng đá ven đường, hoàn toàn không tốn nhiều sức, thổi lông đoạn sắt, hòn đá trực tiếp phân thành hai nửa, chỗ vết cắt trơn nhẵn dị thường.
"Chậc chậc..."
Từ Tiểu Thụ nhìn mà than thở, hắn lấy Tàng Khổ ra, cũng chém vào tảng đá kia một cái, thế nhưng cần phải tốn nhiều khí lực hơn.
"Chỉ là một hòn đá, căn bản không thể hiện ra được sự chênh lệch."
Từ Tiểu Thụ có hơi xúc động, ngũ phẩm linh kiếm hiển nhiên lợi hại hơn Tàng Khổ nhiều, thế nhưng vẫn không được hoàn mỹ, bởi vì y không thể khống chế thanh kiếm này đến cảnh giới tâm tùy kiếm động.
Tương phản, Tàng Khổ đi theo mình từ lúc đầu đến giờ, cảm giác huyết mạch tương liên, hiển nhiên càng thích hợp với lộ tuyến thuần dùng kiếm ý chiến đấu.
Bất quá chuyện này cũng không ảnh hưởng gì, nó là một thanh kiếm tốt, nếu như đem bán lấy tiền, trên cơ bản chính là vô giá.
Ngũ phẩm...
Dựa theo phẩm giai tính toán, ngũ lục phẩm là Tông Sư, vậy thanh kiếm hẳn là Tông Sư linh khí thượng thừa nhất.
"Trình Tinh Trữ không chỉ là Đa Bảo đồng tử, mà còn là "đưa bảo" đồng tử a, linh kiếm kèm Nguyên Phủ, chuyến này đáng giá!"
Từ Tiểu Thụ trong nháy mắt cười tươi.
Hắn không biết "Phế Nguyên Phủ" kia có thể từ phế thành bảo hay không, nhưng Sinh Mệnh Linh Ấn để ở trên người mình, kỳ thật mà nói cũng không có tác dụng gì lớn.
Còn không bằng lấy ra thử một lần, vạn nhất thành công thì sao?
Có Sinh Sinh Bất Tức, kỳ thật hắn dự định đưa món đồ chơi này cho Mộc Tử Tịch.
Nhưng lại sợ tiểu cô nương kia nãi quá mức, càng ngày càng nhỏ.
Từ Tiểu Thụ miễn cưỡng có thể nhìn ra tình huống sư muội nhà mình một chút, thôn phệ sinh mệnh lực, đây cũng không phải chuyện bình thường!
Nếu như tiếp tục phát triển theo xu thế này, lỡ như tâm trí chệch hướng, liền sẽ biến thành đại ma đầu đó!
Nhớ hôm đó tiểu cô nương trừng một cái, liền giải khai huyễn cảnh của Lệ Song Hành, đây là chuyện Nguyên Đình cảnh đỉnh phong có thể làm được?
Tiểu cô nương này... có lai lịch gì?
Từ Tiểu Thụ trầm tư, mơ hồ cảm thấy những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay có liên hệ bí ẩn nào đó.
Hình ảnh được Cảm Giác khắc sâu trong trí nhớ không ngừng chiếu lại, cuối cùng dừng ở trên người nữ tử mang mạng che mặt có cảm giác tồn tại cực thấp.
Hình ảnh, chỉ còn lại một đôi "Tinh đồng" không thích hợp.
"Con mắt..."
Con ngươi Từ Tiểu Thụ không tự giác phóng đại, còn chưa kịp suy nghĩ tỉ mỉ, đột nhiên bị âm thanh cách đó không xa đánh thức.
Ngẩng đầu.
Một nam một nữ.
"Triều Thanh Đằng, Lam Tâm Tử?"
Từ Tiểu Thụ hơi kinh ngạc, hai người này sao có thể đi cùng nhau?
Hắn nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình trong lúc vô tình đã rời xa đại điện, đi tới khu tiểu viện ở trong rừng.
Nơi này không phải chỗ lần trước gặp Lam Tâm Tử, nói cách khác, là Triều Thanh Đằng.
Nhìn tình huống này, là Lam Tâm Tử tới gõ cửa tìm Triều Thanh Đằng?
"Chậc chậc, đã nói Lạc Lôi Lôi..."
Từ Tiểu Thụ cảm thấy có hơi buồn cười, nhưng bộ dáng Triều Thanh Đằng quả thật vô cùng lạnh lùng, hấp dẫn nữ tử cũng là chuyện rất bình thường, cho dù đây là sư tỷ.
Hắn cũng không phải là một cái bóng đèn, xoay người liền muốn rời đi.
Tang lão bên kia, hẳn vẫn còn đang đợi mình tới báo cáo.
Nhưng mà bước chân vừa mới bước một nửa, liền đình trệ tại hư không.
"Triều Thuật?"
Từ ngữ mẫn cảm lọt vào tai, Từ Tiểu Thụ hơi nhíu mày.
Sau khi mở rộng phạm vi Cảm Giác, hắn cũng rất ít đi để ý tới chuyện không liên quan đến mình.
Dù sao nếu như đại não liên tục xử lý tin tức phương viên mấy trăm mét không ngừng nghỉ, cho dù thân thể có Cường Tráng không chút mỏi mệt, thế nhưng tinh thần cũng sẽ cảm thấy rất bí bách.
Tuy nhiên cũng không phải nói hắn hoàn toàn từ bỏ những tin tức kia, một khi có người nhắc đến chuyện liên quan đến mình, Từ Tiểu Thụ sẽ lập tức chú ý đến.
Linh niệm khẽ động, lực chú ý liền dồn vào lời đối thoại của hai người, nội dung vang lên ở trong đầu.
"Trương gia các ngươi muốn Từ Tiểu Thụ chết thì tự đi tìm hắn, tìm ta làm gì?"
âm thanh Triều Thanh Đằng vô cùng băng lãnh.
"Khanh khách, Triều Thuật bị người nổ như pháo hoa, ngươi lại không có chút động tĩnh, y chính là biểu ca của ngươi."
Lam Tâm Tử nhẹ cười.
"Liên quan gì tới ngươi?"
"Ta nhớ lúc còn bé, hình như y từng dẫn ngươi đến Trương gia chơi, lúc đó, ngươi vẫn chỉ là một tiểu đệ đệ quấn khố."
Đôi mắt Triều Thanh Đằng lập tức lạnh lẽo, gằn từng chữ một:
"Lúc đó, ngươi còn không dám nói chuyện với ta như vậy!"
Nụ cười trên mặt Lam Tâm Tử đột nhiên ngưng kết.
Nàng rốt cuộc ý thức được, cho dù tiểu tử này chỉ mới vào Tiên Thiên, nhưng y vẫn là trưởng tử Triều gia.
Nếu như nói về thân phận, nàng chỉ là một nô bộc của Trương gia.
"Lại như thế..."
Móng tay nàng khảm vào trong thịt, trong mắt hiện lên hận sắc, đột nhiên nhấc cằm, trịnh trọng nói:
"Nơi này, là Thiên Tang Linh Cung, không phải Thiên Tang Quận!"
"Như vậy sao?"
Triều Thanh Đằng lạnh nhạt cười, "Đây chính là nguyên nhân bảy năm nay ngươi không dám rời khỏi Linh Cung, không dám đối mặt với thế giới chân thật?"
Lời nói của y khiến cho bầu không khí trước cửa tiểu viện lạnh lại, "Linh Cung, nói trắng ra, chính là một cái lồng giam nhốt ngươi lại!"
Đôi mắt Lam Tâm Tử lộ ra sương lạnh, gương mặt xinh đẹp lập tức dữ tợn.
Triều Thanh Đằng lại khoát khoát tay, hoàn toàn không có vấn đề nói:
"Đừng tới tìm ta nữa, Triều Thuật chết như thế nào, ngươi ta đều rõ."
"Nhận rõ hiện thực đi, có lồng giam, không phải thực lực ngươi đủ rồi, liền có thể khám phá."
Nói xong, y cũng không quay đầu bước vào tiểu viện, lưu lại một mình Lam Tâm Tử ngây người tại chỗ, có chút không biết phải làm sao.
"Thế giới thật nhỏ nha !"
Từ Tiểu Thụ nghe xong có hơi choáng váng.
Ân oán giữa hai người hắn không biết, nhưng có chút sổ sách, lúc trước thực lực không đủ không thể tính, thế nhưng hiện tại...
"Cái kia..."
Một lời ngừng động tác đóng cửa của Triều Thanh Đằng, Từ Tiểu Thụ bước nhanh về phía trước, hảo tâm nhắc nhở:
"Đề nghị sau này các ngươi nói chuyện, vào trong hãy nói."
Hai người quay đầu lại nhìn, đồng thời ngây người.
Từ Tiểu Thụ?
"Cho nên, ngươi đã nghe thấy hết?"
Lam Tâm Tử gian nan mở miệng.
"Lớn tiếng như vậy, ngươi tưởng ta bị điếc à?"
Hai người trầm mặc.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 2."
Sắc mặt Triều Thanh Đằng hơi trắng bệch, sớm biết như thế, y đã để Lam Tâm Tử vào tiểu viện, dù không vào, nhưng ít nhất cũng phải truyền âm a.
Lại nói gia hỏa này từ đâu tới?
Nếu như đến gần mình không thể nào không phát hiện, thế nhưng nếu như cách xa, hắn làm sao nghe được?
"Nghe thấy, thì thế nào?"
Không bối rối giống như Triều Thanh Đằng, Lam Tâm Tử môi đỏ nhất câu, khinh thường lên tiếng nói.
Nhìn Từ Tiểu Thụ hoàn toàn không có chút bối cảnh, nàng tựa hồ lại toả ra sức sống.
Từ Tiểu Thụ hơi dừng một chút, không thèm nói nhảm, thẳng vào vấn đề.
"Các ngươi muốn giết ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận