Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1125: Vị Lão A Di Này (1)

Thần mẹ nó. . .
Cho dù Chu Thiên Tham cảm thấy tính tình mình rất tốt, thế nhưng liên tục bị phủ định, cũng có chút tức giận.
Y cảm thấy người trước mặt, tám chín phần mười chính là Từ Tiểu Thụ.
Dù sao bản sự chọc giận người khác, quả thật không khác gì tên kia.
Có lẽ bản thân Từ thiếu cũng không phát hiện, nhưng người bình thường nhận bảo vật, thái độ nói chuyện sẽ không như thế đi?
Duy nhất có thể giải thích, chính là. . .
"Người này căn bản không phải đang cố ý chọc giận ta, mà là thói quen khó bỏ, không phát hiện ra mà thôi."
Cho nên, hắn chính là Từ Tiểu Thụ!
Thế nhưng vì sao hắn nhất quyết không thừa nhận?
"Chẳng lẽ là ta nhận lầm người, hắn chỉ là một người tương tự? Liệu có khi nào là. . . đệ đệ của Từ Tiểu Thụ?" Chu Thiên Tham không khỏi hoài nghi.
Sau đó suy nghĩ của y liền chuyền thành "Đúng rồi, mình cũng không nghe thấy Từ Tiểu Thụ nói đến người nhà của hắn".
. . .
Hoa Minh chờ đợi ở phía sau, nghe thấy Chu Thiên Tham liên tục bị phủ định, liền có chút trầm tư.
Nàng bỗng nhiên ý thức được, có lẽ Chu Thiên Tham tính sai.
Nếu là bằng hữu ngày xưa, lúc này Chu Thiên Tham không thể không nhận ra được.
Huống hồ, sự tình Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu Từ thiếu chính là Từ sư bá, vốn là chỉ là suy đoán của Chu Thiên Tham.
Cho nên người trước mặt, khả năng cao không phải Từ sư bá.
Vừa nghĩ tới đây, Hoa Minh nguyên bản có chút khom người, bỗng nhiên đứng thẳng lên.
Thần sắc kinh sợ trong mắt dần dần khôi phục thanh tỉnh, đồng thời cảm xúc phẫn nộ cũng theo đó dâng lên.
"Một tên giả mạo, cũng dám lừa Bồ Đề Thụ Căn của bản cô nương?" Hoa Minh nắm chặt nắm đấm, trong mắt dấy lên nhiệt hỏa hừng hực.
Bầu không khí trong bao nhất thời lạnh xuống rõ rệt.
Lưu Lục ở bên cạnh đang che miệng xem kịch vui, thân thể đột nhiên run lên, trong lòng cảm thấy mát lạnh.
Y hốt hoảng nhìn về phía Hoa Minh, không rõ nữ tử vừa rồi hèn mọn đến cực điểm, sao lại đột nhiên bạo phát cảm xúc?
"Chờ đã. . . "
Chu Thiên Tham đồng dạng ý thức được tình huống không ổn, Hoa Minh đây là đang muốn bạo phát.
Y lập tức duỗi tay cụt ra, ngăn cản Hoa Minh tiến lên, "Ta còn có thể hỏi thăm thử một chút. . . "
"Tránh ra!"
Hoa Minh duỗi năm ngón tay, trực tiếp nắm lấy cánh tay Chu Thiên Tham, sau đó nhấc lên.
"Ngọa tào!"
Giờ khắc này, Chu Thiên Tham rõ ràng có thể cảm giác được trọng lực dưới chân biến mất.
Y là tráng hán cao một thước tám.
Lúc này lại đang bị nữ tử "nhu nhược" dùng một tay nhấc lên!
Đồng thời kém chút không ngăn được quán tính, cả người va vào vách tường.
"Cô nương kia là quái vật à. . . " Chu Thiên Tham ổn định thân hình, sợ ngây người.
Y có thể cảm nhận được Hoa Minh căn bản không vận dụng một chút linh nguyên nào, nàng thuần túy sử dụng lực lượng nhục thân.
Lần trước kiến thức lực lượng nhục thân cường đại như vậy, cũng chỉ có Từ Tiểu Thụ. . .
Hoa Minh ném Chu Thiên Tham ra sau lưng, tiến lên phía trước, ánh mắt nhìn thẳng mặt nạ Từ thiếu thần bí, chất vấn lên tiếng: "Ngươi, đến cùng là ai?!"
"Bản thiếu gia là ai, ngươi thật không biết ?"
Từ Tiểu Thụ kinh ngạc, hắn nhìn lướt qua ba người trước mặt, "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trước khi tới đây, các ngươi hẳn đã thông qua Dạ Miêu, điều tra nội tình bản thiếu gia rồi mới đúng."
"Ta hỏi, ngươi rốt cuộc là ai? Đừng trả lời lập lờ nước đôi như vậy!" Hoa Minh giận dữ, thở phì phò.
Nàng không ngốc, đã sớm nhìn ra Từ thiếu một mực quanh co, không có nói vào chuyện chính.
Nhưng Từ Tiểu Thụ nghe vậy liền vui vẻ.
Hắn buông tay.
"Nguyên lai bản thiếu gia không đạt tới kỳ vọng của cô nương?"
"Nhưng bản thiếu gia chính là bản thiếu gia, tổng không đến mức là hàng giả. . . hơn nữa, Dạ Miêu sẽ không để một Từ thiếu giả tiến vào Linh Khuyết giao dịch hội đi?"
"Ngươi, đang kỳ vọng chuyện gì?"
Từ Tiểu Thụ nói xong hơi cúi người, áp tới trước mặt Hoa Minh, "Bản thiếu gia, chính là Từ Đắc Ế."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . . "
Hoa Minh thật muốn xuyên qua mặt nạ, móc đôi mắt đáng giận kia xuống.
Nhưng trong lòng nàng vẫn có chút chần chờ.
Rõ ràng mình đã phóng xuất ra lực lượng Tẫn Chiếu, nếu đối phương cũng thuộc Tẫn Chiếu nhất mạch, nhất định sẽ cảm ứng được.
Một khi cảm ứng được, hắn không có lý do gì đối đãi với mình như vậy.
Mấu chốt là từ khi tiến vào phòng bao, kỳ thật Hoa Minh không có giây phút nào không nhìn chằm chằm lực lượng trên người Từ thiếu.
Nàng muốn thông quan linh niệm cảm giác, nhìn trộm xem bên trong khí hải Từ thiếu có ẩn chứa lực lượng Tẫn Chiếu hay không.
Nếu như có thể cảm ứng, cho dù Chu Thiên Tham không hỏi, đáp án cũng sẽ tự động tìm đến.
Thế nhưng mà. . .
Không có kết quả!
Đừng nói lực lượng Tẫn Chiếu, ngay cả tu vi của Từ thiếu, Hoa Minh cũng không nhìn ra.
Lúc này chỉ còn lại hai lời giải thích:
Một là người này chính là Từ sư bá, tu vi cường hãn đến đáng sợ, có thể hoàn mỹ nội liễm.
Hai là. . . người trước mặt là hàng giả trăm phần trăm!
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, +1."
"Nhận phỏng đoán, điểm bị động, +1."
"Nhận nhìn hằm hằm, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ không chút lay động nhìn nữ tử mang mặt nạ gần ngay trước mắt, cảm nhận được nàng đang kiệt lực kiềm chế phẫn nộ, đau khổ suy nghĩ.
Kỳ thật hắn không biết cô nương kia đang tức giận chuyện gì?
Chẳng lẽ nàng có "Phẫn Nộ Thánh Thể"?
Lực lượng Tẫn Chiếu . . . Từ Tiểu Thụ đương nhiên có thể nhìn ra, đối phương khẽ động khí hải, hắn liền phát hiện.
Nhưng thì tính sao?
Nói thật, Từ Tiểu Thụ không tin Tang lão còn có đồ tử đồ tôn, con trai cháu gái các loại.
Hiện tại Tang lão đã bị Thánh Thần Điện kéo vào ngục giam, cho dù người trước mặt bày ra lực lượng Tẫn Chiếu .
Thân phận, cũng đáng để hoài nghi.
Dù sao, chỗ dựa cuối cùng Tang lão để lại cho mình, đáng để tin tưởng, cũng chỉ có một người.
"Chỗ dựa kế tiếp của ngươi: Thánh Cung, Long Dung Chi!"
Cô nương trước mặt chính là Long Dung Chi?
Không thể nào.
Long Dung Chi là nam, là lão lừa trọc, là sư phụ Tang lão, là Tẫn Chiếu Bán Thánh, không phải thiếu nữ có thể chất tự kỷ phẫn nộ.
Mà những người khác. . .
Chỉ cần Tang lão đề cập tới, cho dù mang theo Tẫn Chiếu Nguyên Chủng tới đưa bảo, cũng không thể tin.
Làm sao biết được người kia có phải mật thám Thánh Thần Điện phái tới hay không?
Hoặc là Tẫn Chiếu nhất mạch, ngoại trừ Thánh Cung Long Dung Chi, đã sớm bị thế lực khác thẩm thấu, hủ hóa rồi?
"Tiểu cô nương, ngươi tên gì?"
Không để ý tới nữ tử mang mặt nạ phẫn nộ, Từ Tiểu Thụ bình tĩnh hỏi: "Nói đến, ngươi đưa bản thiếu gia bảo vật, bản thiếu gia lại không biết tên ngươi, cũng không nghiêm túc cảm tạ một phen, chuyện này quả thật thất lễ."
"Hoa! Minh!" Hoa Minh nói ra từng chữ, cắn răng lên tiếng.
"Ừm, Hoa cô nương. . . "
Từ Tiểu Thụ nói xong khẽ giật mình, khóe miệng theo bản năng co lại, "Hoa, Hoa. . . Hoa Minh cô nương."
Hắn nhẹ nhàng hít một hơi, bình phục xúc động kém chút bật cười.
Thời điểm mấu chốt nếu như bật cười, trong phòng bao liền không tránh được một hồi đại chiến kinh thiên.
Hắn ôm quyền, tiếp tục nói: "Như vậy, Từ mỗ cảm ơn Hoa Minh cô nương đưa bảo, nếu như không có chuyện gì khác. . . "
Bàn tay hướng về phía cửa phòng, Từ Tiểu Thụ quay đầu, "Ba vị, mời trở về đi."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
"Nhận đánh lén, điểm bị động, +1."
"Xoát" một đạo tiếng gió vang lên.
Hoa Minh trong lúc điện quang hỏa thạch xuất động, đầu ngón tay như tiềm long hóa ảnh, thò tới ngực Từ Tiểu Thụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận