Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 237: Ngốc Manh Giới Bảo

Đoàng!
Triệu Tây Đông lần nữa bị Tiếu Thất Tu bạo lật nằm trên mặt đất.
Y lòng đầy ủy khuất vò đầu bò lên, hai mắt đẫm lệ nói:
"Suy đoán! Vừa rồi chỉ là suy đoán!"
"Ha!"
Tiếu Thất Tu cười lạnh nói:
"Cất kỹ những suy nghĩ vớ vẩn kia đi, Tang lão là ai? Phó cung chủ Thiên Tang Linh Cung, ông ấy có thể là người của Thánh Nô?"
"Ngươi có biết chỉ bằng vào những lời này của ngươi, liền có thể mang đến tai họa cho Linh Cung?"
"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, Linh Pháp Các chấp pháp, phải có chứng cứ!"
Ông ta chọt chọt vào đầu người trẻ tuổi, tức giận hỏi:
"Có phải ngươi muốn lên hình đài hay không?"
Triệu Tây Đông nhất thời co rụt cổ lại, ngậm miệng không nói, không dám đáp lời.
"Ăn!"
Tiếu Thất Tu vỗ bàn một cái, cả giận nói:
"Ăn xong liền cút ngay cho ta!"
Ông ta thật tức giận, hoài nghi ai không được, ngươi lại hoài nghi đến Tang lão?
Ngươi nói ông ấy là quân cờ Thánh Thần Điện tiềm ẩn trong bóng tối, còn có thể suy ngẫm một chút.
Nhưng...
Thánh Nô?
Không nói mấy lão già ở đây nhìn không ra, chỉ bằng vào ân oán lão đầu đội nón lá và tổ chức cẩu thí kia chém giết nhiều năm, ông ấy đã không có khả năng là một thành viên trong đó.
"Không biết gì, lại ở đây kỷ kỷ oai oai..."
Tiếu Thất Tu thấp giọng mắng chửi, nhấc bầu rượu lên, phanh một tiếng buông xuống.
Cầm nhầm!
Triệu Tây Đông ứng thanh mà run, vội vàng đẩy qua chén nước cho Tiếu lão đại, "Bớt giận a!"
Nói xong lập tức cầm lấy một cái chân vịt quay, thuần thục loại bỏ gặm sạch sành sanh, sau đó đứng dậy.
"Ta ăn no rồi!"
Y muốn mau chóng chuồn đi.
Chỗ này thật đáng sợ, mấy đại lão chỉ ngồi đấy, y đã cảm thấy mình đang ngồi trên bàn chông.
Cộng thêm Tiếu lão đại có chút sinh khí, cho dù Triệu Tây Đông y ngày thường không sợ trời không sợ đất, nhưng lúc này không khỏi có chút chột dạ.
Hết cách, bị giáo huấn nhiều năm như vậy, đều có bóng đen tâm lý.
"Chờ một chút!"
Mới đi được hai bước, âm thanh Diệp Tiểu Thiên đột nhiên từ phía sau truyền đến, Triệu Tây Đông không khỏi quay đầu.
Đạo đồng tóc trắng cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì.
Tiếu Thất Tu kinh nghi lên tiếng:
"Ngươi tin chuyện ma quỷ của tên tiểu tử này?"
Kiều Thiên Chi đồng dạng có chút không thể tin nhìn qua Diệp Tiểu Thiên, lại thấy y nhẹ nhàng lắc đầu.
"Không tin!"
Hai chữ rõ ràng rành mạch, tràn ngập tự tin trước nay chưa từng có, đây là dựa vào mối quan hệ giữa y và tử lão đầu ngần ấy năm.
Nhưng mà một giây sau, Diệp Tiểu Thiên tiết khí.
"Nhưng là ông ấy dạy ta, trên thế giới này, không thể tin ai, ngoại trừ bản thân ngươi!"
Sau khi than thở một tiếng, tinh mang trong mắt Diệp Tiểu Thiên lóe lên một cái rồi biến mất, nhìn phía Triệu Tây Đông, ngưng tiếng nói:
"Ngươi đi tìm hiểu một chút, những năm này Tang lão ở bên ngoài, đến cùng đã đi đâu, làm những gì, giết người nào..."
"Đặc biệt là tất cả tình báo có quan hệ với Thánh Nô, ta đều muốn!"
Sau khi Triệu Tây Đông ngây người một chút, ánh mắt liền bắt đầu phấn khởi.
Điều tra phó cung chủ? Đây chính là chuyện mình nghĩ cũng không dám nghĩ a.
"Vâng!"
Diệp Tiểu Thiên nhìn qua hai vị lão hỏa kế có chút chấn kinh, khẽ lắc đầu, phối hợp cầm đũa lên.
"Luôn phải cẩn thận một chút, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất."
"Đúng..."
Triệu Tây Đông khom người muốn rời khỏi, Diệp Tiểu Thiên lại nhớ tới chuyện gì, dùng đũa đầu vuốt vuốt huyệt Thái Dương, một mặt đau đầu nói:
"Thuận tiện nhìn chằm chằm Từ Tiểu Thụ cho ta, để hắn yên tĩnh mấy ngày đi, ta không chịu nổi!"
...
...
"Từ Tiểu Thụ, ngươi chờ ta một chút!"
Một tiếng kêu gọi đuổi theo Từ Tiểu Thụ không bỏ.
"Nhận thỉnh cầu, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ có chút đau đầu ngừng lại, quay người nhìn tới to con bị cụt một tay, rầu rỉ nói:
"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đây không phải là đao, nó là một khối sắt!"
"Hơn nữa, ta căn bản không biết đao pháp!"
Chu Thiên Tham đánh chết cũng không tin.
Nếu như đây không phải là đao, không có đao pháp, lúc trước mình thấy là gì?
Giới đao to lớn dài đến một trượng, hoành không quét qua, Trương Tân Hùng đầu một nơi thân một nẻo.
Bá khí như vậy, thậm chí còn mạnh hơn Kim Hoàng Bá Đao trên lưng mình mấy phần.
Không, là mấy chục phần!
"Ta chỉ muốn nhìn một chút, sờ một chút, ta không cần đao của ngươi."
Chu Thiên Tham khẩn cầu.
"Ngươi chảy nước bọt kìa!"
Từ Tiểu Thụ phi thường không thoải mái, một đường này tên ngốc to con kia cứ bám theo, thật không nói nổi nữa, đột nhiên nói:
"Ngươi còn nhớ hình ảnh cuối cùng ở trong Thiên Huyền Môn không?"
Chu Thiên Tham sửng sốt một chút, hình ảnh cuối cùng...
Tựa hồ, có một đứa bé đánh bay mình?
"Không sai, chính là nó!"
Từ Tiểu Thụ từ trong ngực móc ra thiết cầu, lúc này con mắt Chu Thiên Tham sáng lên.
Chính là món đồ chơi này, lúc ấy tất cả mọi người đều bị ngoại hình của nó lừa, ngay cả Trương Tân Hùng cũng thế.
Không ngờ hóa hình một trảm, uy hiếp toàn trường!
"Biến!"
"Biến đao!"
Y kích động nói.
"Thật muốn xem?"
Từ Tiểu Thụ nghiêm túc hỏi.
Chu Thiên Tham căn bản không nhìn thấy ánh mắt táo bạo của thiếu niên, nuốt nước bọt, gật đầu như gà mổ thóc.
Từ Tiểu Thụ thở dài một hơi, ném thiết cầu lên, thiết cầu trong nháy mắt hóa thành khôi lỗi hài tử.
"A Giới, thu lực."
Chu Thiên Tham nghe xong cảm thấy không thích hợp, đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện trước mắt mình có mốt cái nắm đấm đang không ngừng phóng đại.
Phanh!
Mắt tối sầm lại, bất tỉnh nhân sự!
"Hô, cuối cùng cũng an tĩnh..."
Từ Tiểu Thụ thở dài một hơi, trước khi tên to con kia té xuống đất đỡ lấy y, vác lên trên vai.
Con hàng này quá ồn ào, từ sinh tử lôi đuổi đến nơi này, từ Thiên Huyền Môn dị biến hỏi đại giới đao... Từ Tiểu Thụ nào có tâm tư nói nhảm với y?
Thật muốn giải thích, sợ là nửa ngày cũng không nói hết.
Nghi hoặc của mình vẫn còn chưa được giải đáp đây, dứt khoát một quyền giải quyết, xong hết mọi chuyện.
Giải quyết xong Chu Thiên Tham, hắn nhìn về phía A Giới.
Gia hỏa này vẫn là bộ dáng hài tử chưa trưởng thành, nhưng nhìn, hương vị lại khác biệt.
"Ngươi có thể biến đao, có thể biến kiếm không?"
Từ Tiểu Thụ hỏi.
"Ma ma..."
A Giới nỉ non, mắt bốc hồng quang.
Từ Tiểu Thụ có chút im lặng, không phải hình thái chiến đấu, liền không nghe lời?
Hay là nói độ thân mật chưa đủ, không thể hoàn mỹ khống chế?
Hắn thử thêm mấy lần, ngoại trừ để nó gọi thêm vài tiếng "Ma ma", quả thật không có chút phản ứng.
"Xì, không góp sức a!"
Từ Tiểu Thụ sờ lên cằm bắt đầu suy nghĩ, thiết cầu, hài tử, giới đao...
Gia hỏa này đến cùng là đồ vật gì, ngoại trừ ba loại hình thái, còn có công năng nào khác không?
"Khẳng định có!"
"Nhưng không biết cách phát động..."
Từ Tiểu Thụ nhức đầu.
Hắn vừa nghĩ tới giới đao nhất trảm, ngay cả Trương Tân Hùng cấp bậc Tông Sư cũng bị chém đầu, trong lòng liền ngứa ngáy khó nhịn.
Trên tay có bảo vật như vậy, lại không thể hoàn mỹ khống chế, thật gấp chết người.
Xùy!
Tiện tay cắt đứt đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu lên trên đầu A Giới.
Từ Tiểu Thụ có chút mong đợi nhìn huyết dịch từ trên đầu A Giới trượt xuống, vượt qua mũi, chảy vào khóe môi.
"Ông!"
Hồng quang trong mắt lóe lên, có thể rõ ràng cảm giác được cảm xúc của khôi lỗi hài tử tăng vọt.
"Hữu hiệu?"
Lúc này Từ Tiểu Thụ đại hỉ, quát:
"Biến kiếm!"
"Ma ma..."
A Giới bảo bảo nghiêng đầu một cái, ngây ngốc nhìn thiếu niên trước mặt.
Từ Tiểu Thụ nghẹn họng.
Ông trời ơi, sao đồ vật mình đạt được đều như thế?!
Phệ chủ Tàng Khổ, ngốc manh giới bảo?
"Ta... Con mẹ nó !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận