Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 65: Đêm Mưa Khách Đến Thăm

Ngỗng béo bơi bơi hồ đầy gió, mưa bụi mịt mờ dạ hành nhân.
"A Không ca, huynh nói thời điểm này, chúng ta không phải nên nằm ở nhà ôm mỹ nhân hay sao?"
"Thời gian và thời tiết như thế, thật khiến người ta mệt rã rời..."
Chuồn chuồn lướt nước trên hồ Nga, hai nam tử khoác áo choàng màu đen bay qua, một người để mũ trùm phủ kín đầu, một người để mặt lộ thiên.
Thiệu Ất hơi kéo mũ trùm, cầm lấy hồ lô rượu ngửa đầu ực một hớp, vỗ vỗ bụng liền ợ một cái.
"Nấc !"
Phong Không nhìn sắc trời một chút, đêm mưa cản bước mặt trời mọc, nhưng lúc này, trời cũng đã sắp sáng...
"Thời điểm này, con người ta sẽ giảm bớt cảnh giác."
Y thu hồi ánh mắt, một bước mấy trượng, khuyên nhủ nói: "Trước khi giết người không được uống rượu, dễ dàng ảnh hưởng đến phán đoán của ngươi."
Động tác Thiệu Ất cứng đờ, nhưng tốc độ chưa từng giảm xuống mảy may, như bóng với hình.
"Không sao cả."
"Chúng ta mặc đồng phục, huynh đội mũ lên đi, cẩn thận nước mưa quấy nhiễu ánh mắt."
Phong Không lau nước mưa lạnh buốt trên mặt, tích chữ như vàng: "Mưa lạnh, tỉnh thần."
Thiệu Ất lập tức vỗ hồ lô rượu, nhướng mày trừng mắt.
"Ngươi nha, còn nhập vai, có vui không..."
"Ta uống rượu của ta, ngươi tắm mưa của ngươi, chẳng phải tất cả đều vui vẻ?"
Khóe miệng Phong Không ẩn ẩn co lại, gã trầm mặc, thật lâu, thăm thẳm thở dài: "Uống rượu... có thể, ngươi có thể nói chuyện bình thường chút được không?"
"Phi!"
Quả nhiên vẫn bị mang lệch, Phong Không ngậm miệng không nói, quyết định không nói.
"Hắc hắc..." Thiệu Ất vui vẻ, "Ngươi thích?"
"Ân."
"Ta thích bộ dáng lãnh đạm lúc này của ngươi hơn, còn giả thánh nhân cái gì."
Phong Không mãnh liệt dừng bước, ánh mắt bất thiên.
"Làm gì? Đi thôi!" Thiệu Ất buồn bực.
"Ngươi biết ngươi đang nói gì không?" âm thanh Phong Không mãnh liệt trầm xuống, u lãnh giống như đến từ cửu u địa ngục.
"Biết, hiện tại chúng ta nên đi ngủ mới đúng!"
Phong Không hít một hơi thật sâu, gia hỏa này, thật say.
Được rồi, không nói nhảm với y nữa, chính sự quan trọng hơn.
Gã phi thân rời đi.
Thiệu Ất ở phía sau tay run hơi xốc mũ trùm lên, y rõ ràng không bị mưa thấm ướt, thế nhưng trên mặt lại đầm đìa mồ hôi lạnh.
"Ngọa tào, vừa rồi ta nói gì thế? Không muốn sống nữa ư?!"
"Hắn là Huyết Thủ Phong Không đó!"
"May mắn giấu qua được, A Không ca cũng không có giết ta."
Vừa rồi âm thanh ngột ngạt của đối phương khiến y trong nháy mắt tỉnh rượu, nhưng ý thức thấy không thích hợp, y chỉ đành tương kế tựu kế, tiếp tục giả vờ say ngốc.
Nếu không, hậu quả khó mà lường được.
Thiệu Ất lau mồ hôi lạnh, lần nữa điều chỉnh tốt biểu lộ, vội vàng đuổi theo.
Mưa vẫn rơi, có xu thế càng lúc càng lớn.
Ngỗng béo trong hồ tụ thành một đoàn tại nơi hẻo lánh lan can bạch ngọc, muốn tránh mưa né gió.
Ừm...
Chẳng ăn thua.
Phía trên con đường gấp khúc, tốc độ hai người chậm lại rất nhiều.
"Là con đường này không sai."
Thiệu Ất nhìn quanh bốn phía, nói thật, y đã rất lâu không tới ngoại môn, đường đi đã quên gần hết, nhưng may mắn biến hóa không lớn, miễn cưỡng nhận ra.
Y nhìn một bóng người lờ mờ trong rừng cây, không khỏi kinh ngạc.
"Đệ tử ngoại môn vẫn nhất cố gắng nha, trời mưa còn dụng công?"
"Nhớ ngày đó ta cũng nhăn nhộn một năm ở nhại viện, thu phục rất nhiều người ở dưới trướng, còn thường xuyên chạy đến..."
"Vào nội môn, có người nhửi như, có nữ đệ tử..."
Thiệu Ất cảm khái ngàn vạn, miệng không dừng, hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt Phong Không càng lúc càng đen.
Y uống một ngụm rượu,
Ở chỗ ngoặt liền thấy một cái tiểu viện trống trải.
Tiểu viện có trận pháp bao trùm, chỉ có nước mưa có thể tiến vào, phía trước trận bích là một mảnh đất trống, diện tích rất lớn, có thể dung nhiều người tu luyện.
"Chậc chậc, tài đại khí thô."
"Nhớ ngày nhó..."
"Im miệng, nói bình thường cho ta!" Phong Không ngắt lời nói, "Đã nhìn thấy người rồi mà còn luyên thuyên, ta dạy ngươi đều quên cả rồi?"
"Ách..." Thiệu Ất ngượng ngùng vò đầu, muốn há miệng trả lời, lại không dám lên tiếng.
Y lại nốc thêm ngụm rượu, tăng lòng dũng cảm nói: "A Không ca, chờ một lúc ta xuất thủ là được, ngươi áp trận, chỉ cần có ngươi ở đây, cho dù..."
Phong Không trừng mắt liếc y một cái, Thiệu Ất lập tức câm như ve mùa đông, làm bộ lấy tay kéo khóa miệng mình lại.
"Đi thôi."
"Chú ý thủ pháp, nhất kích tất sát."
Thiệu Ất gật đầu, hồ lô rượu trên tay biến mất không thấy đâu nữa, lấy ra hai thanh đoản kiếm, cầm ngược giấu ở trong tay áo, lúc này mới cất bước đi thẳng về phía trước.
Nhấc tay.
Gõ cửa.
Trước mắt là da thịt trơn mềm như ngọc, trắng như mỡ đông, mặc dù không thấy rõ khuôn mặt, nhưng Từ Tiểu Thụ đã không quản được nhiều như vậy.
Hắn đưa tay muốn sờ soạng...
"Đông đông đông!"
Một trận tiếng đập cửa trầm ổn mà vang lên, vô cùng thông thấu.
"Thảo!"
Từ Tiểu Thụ nhìn "mỹ nhân" tan biến như làn khói, hắn không cam tâm nhào tới trước một cái...
Ba!
Giường cây phát ra một tiếng trọng hưởng, cảm giác mất trọng tâm truyền đến, giống như một cước đạp hụt, thân thể lảo đảo.
Từ Tiểu Thụ mãnh liệt mở mắt, trái tim nhỏ phanh phanh nhảy loạn, trong mắt tràn đầy không cam lòng, "Chỉ kém một bước!"
"Đông đông đông!"
Lại là một tràng tiếng gõ cửa.
Từ Tiểu Thụ thông suốt nhìn về phía cửa chính, trong mắt tràn đầy bực bội.
Đến cùng là ai thất đức như vậy, giờ này tới gõ cửa, ngươi là muốn đến đòi mạng sao?
Còn có để cho người ta ngủ hay không?
Nhiễu mộng xuân của ta!
Mang giày vào, Từ Tiểu Thụ bước ra khỏi phòng khác, linh nguyên hóa dù, chống đỡ mưa gió.
Hắn vừa tắm rửa qua, mặc dù mới nằm xuống không bao lâu liền bị đánh thức, không muốn tắm mưa nữa.
Xoa đôi mắt buồn ngủ, Từ Tiểu Thụ rất nhanh xuyên qua đình viện, tay đặt lên chốt cửa.
Gió thổi qua, hắn tựa hồ thanh tỉnh một chút, ngừng động tác mở cửa.
"Không đúng!"
"Đã trễ như thế rồi, ai lại có bệnh, tới tìm ta?"
Từ Tiểu Thụ nghi ngờ, hắn ở ngoại môn không có bằng hữu gì, với lại buổi trưa hôm nay mới cùng nhân viên công tác đi Linh Tàng Các, hình như đã không còn chuyện gì khác nữa...
Hắn còn đang chuẩn bị thả lỏng nghỉ vơi vài ngày đây.
"Chẳng lẽ nhân viên công tác lại có việc tới tìm ta?"
Từ Tiểu Thụ cảm thấy có chút hoang đường, lập tức tập trung lực chú ý, Cảm Giác xuyên qua trận pháp, nhìn ra đến cảnh sắc bên ngoài.
Một nam tử mặc áo choàng đen, khuôn mặt giấu ở trong mũ trùm, mặc dù trời rất tối, nhưng dưới Cảm Giác, Từ Tiểu Thụ có thể nhìn không sót thứ gì.
Dáng dấp cực kỳ phổ thông, nhưng rất có lễ phép, không có liên tục gõ cửa.
Hửm?
Phía sau còn có một người?
Con hàng này có bệnh không, ngày mưa mặc y phục phủ kín người, còn tạo dáng ôm ngực đứng đấy.
Ngươi trang cho ai xem?!
Đêm hôm khuya khoắt, có người xem ư?
Từ Tiểu Thụ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được chỗ nào có vấn đề.
Chủ yếu là hắn không nhận ra hai người này, sao bọn họ lại đến tìm hắn?
Hơn nữa còn vào thời điểm này?
Mưa tí tách tí tách, tựa hồ lớn hơn lúc trước.
Tay Từ Tiểu Thụ đã đặt trên chốt cửa, nhưng không có kéo ra, cũng không có thu hồi, trái tim của hắn bỗng nhiên đập nhanh hơn một chút, ngoái nhìn bóng đêm.
Đêm mưa...
Sát cơ?
Từ Tiểu Thụ cảm thấy lưng mát lạnh, nhưng lại có chút buồn cười, tiểu thuyết đọc không ít, lại có người vô duyên vô cớ tới giết mình?
Hắn tự nhận nhân duyên không tệ, chưa từng kết thù oán với ai.
Tính nhẫn nại của ba người rất tốt, cực kỳ an tĩnh, không hề bị lay động.
Từ Tiểu Thụ dùng Cảm Giác nhìn tình cảnh bên ngoài, người ngoài cửa rất lễ phép chờ đợi.
Màn đêm một lần nữa tĩnh mịch, một cánh cửa lớn, ba đạo bóng người.
Tiếng mưa rơi tựa hồ lớn hơn, tiếng đập cửa sau đó càng du dương, trong không khí mơ hồ vang lên tiếng ca quen thuộc...
"Cốc cốc cốc, ai gọi đó..."
"Nếu là thỏ... ".
Bạn cần đăng nhập để bình luận