Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 621: Tiểu Thụ Bố Cục (2)

Quay người tìm đúng tên sâu kiến kia, thấy nó đang cắm đầu chạy, muốn thoát khỏi phạm vi ánh mắt của mình.
Bạch cốt cự nhân từ khi rời khỏi lãnh địa không đập chết một con sâu kiến nào, hiện tại tìm được mục tiêu, sao có thể tuỳ tiện bỏ qua?
Bành một tiếng vang lên, hai tay bạo nện đất mặt, cả người như lò xo bắn ra, thoáng cái đã lao đến thương khung.
Từ Tiểu Thụ nhìn thức mở đầu quen thuộc, lập tức nghĩ đến cái gì.
Quả nhiên, Bạch Khô Lâu lần nữa mở miệng khẽ hấp, xương cổ bành trướng.
Một giây sau, Bạch Viêm trong miệng lần nữa như thác chảy trút xuống.
"Xùy, thứ vô dụng."
Trương Trọng Mưu cười nhạt một tiếng.
Một thức Thiên U Đạm Ảnh này, là linh kỹ Vương Tọa đỉnh phong mình từ trong tay Đông Vực cự đầu Minh Minh Tông cướp đến.
Không chỉ có thể miễn nhiễm công kích vật lý, ngay cả linh nguyên tổn thương, cũng có thể trực tiếp bỏ qua.
Trên đời này, ngoại trừ cực hạn thâu xuất, tựa như Điểm Đạo của Cổ Kiếm Tu, danh kiếm Thiên Giải, thì không còn thứ gì có thể phá vỡ phòng ngự của nó.
"Ngọn lửa nát này, còn có thể đốt được ta hay sao?"
Ông ta cũng không quay đầu, tiếp tục lao thẳng theo lộ tuyến cũ.
Chỉ cần chống được Bạch Viêm của Bạch Khô Lâu.
Lấy thực lực của ông ta, chỉ cần mấy hơi, liền có thể thoát khỏi tầm mắt con quái vật phía sau, sau đó tiếp tục lưu lạc thiên nhai.
"Xông!"
Lưu viêm cọ rửa, trực tiếp hấp mặt đất thành hư vô.
Thác lửa cực tốc lao tới, lập tức bao phủ cả người Trương Trọng Mưu vào bên trong.
Từ Tiểu Thụ thấy thế mừng húm, thế nhưng còn chưa cao hứng được bao lâu.
"Sưu!"
Một giây sau, trong thác lửa Bạch Viêm, một bóng người tiêu sái lao ra.
Chỉ trong vòng mấy hơi thở, liền biến mất không thấy.
"Quả nhiên."
Trương Trọng Mưu cười lạnh.
Bạch Viêm coi như không tệ, nhưng ngoại trừ mang đến cảm giác đau nhói nóng rực, công kích thực thể, căn bản không có chút tác dụng nào.
"Linh Dực."
Một tiếng vang lên, phía sau xuất hiện đôi cánh màu tím lóa mắt, Trương Trọng Mưu nhất phi trùng thiên, tốc độ không ngừng tăng vọt.
"Xèo xèo."
Nhưng vào lúc này, mấy tiếng "xèo xèo" rất nhỏ từ sau lưng vang lên.
Linh Dực tăng phúc tốc độ trong nháy mắt bị đánh gãy, Trương Trọng Mưu kinh hãi quay đầu.
Chỉ thấy Bạch Viêm lúc trước ngoại trừ tỏa nhiệt độ cao, không có mang đến một chút tổn thương, trong chớp mắt Linh Dực mở ra, thiêu đốt linh nguyên.
"Ngọn lửa này, có thể thông qua dư ôn lưu lại, thiêu đốt linh nguyên Vương Tọa?"
Trương Trọng Mưu sợ hãi.
Chủ quan!
Ông ta lập tức cắt đứt nguồn cung linh nguyên.
Cho dù đã cấp tốc "trán sĩ chặt tay", thế nhưng vài sợi khí tức nóng bỏng quái dị vẫn kịp thông qua, chui vào trong khí hải.
"Xèo xèo!"
Tiếng vang rất nhỏ dần phóng đại ở trong thân thể.
Trương Trọng Mưu hoảng sợ phát hiện, khí hải của mình vậy mà bị bắt lửa.
"Cực hạn chi hỏa?"
Lần này, ông ta kinh hãi đến mức thất thần.
Khí hải là căn cơ cảu Luyện Linh Sư.
Ngọn lửa kia, sao có thể thẩm thấu vào trong căn cơ, nhóm lửa đầu nguồn?
Nó không chỉ thiêu đốt tu vi trân quý, mà còn đốt cả sinh mệnh!
"Cút ra ngoài cho ta!"
Đôi mắt Trương Trọng Mưu đỏ lên.
Ông ta mượn dùng lực lượng thiên đạo, muốn bài xích quỷ hỏa ra ngoài cơ thể.
Thế nhưng lực lượng thiên đạo vừa mới tiếp xúc với Bạch Viêm, vậy mà cũng bị bắt lửa!
"Thứ này..."
"Không gì không thể đốt?"
"Ngay cả lực lượng thiên đạo cũng bị nó đốt thành tro?"
Trương Trọng Mưu sợ hãi không thôi.
Giờ khắc này, trong đầu ông ta, đột nhiên xuất hiện một cái thân ảnh mơ hồ.
Đó là lúc Thiên Tang Linh Cung mới thành lập, nghe đồn cung chủ sơ đại, có được năng lực phần thiên chử hải.
Bằng vào hỏa diễm kia, ông ta đốt sạch những kẻ chống đối.
Ngay cả tồn tại cấp bậc nguyên lão xuất hiện, cũng bị ông ta thiêu đến linh nguyên tẫn phế, từ đó đánh xuống tên tuổi Thiên Tang Linh Cung không dễ chọc.
Nhưng cho dù chưa từng giao chiến với Tang lão trong truyền thuyết kia, Trương Trọng Mưu cũng biết được.
Hỏa diễm của người nọ, là một loại tồn tại vô hình vô chất, không thấy không sờ được.
Bạch Viêm của Bạch Khô Lâu, sao cũng có công năng đáng sợ như vậy?
Quan trọng hơn là, năng lực nghe đồn chỉ nhân tài Thánh Cung mới có được, sao lại xuất hiện ở bên trong không gian dị thứ nguyên Bạch Quật?
Còn bị sinh vật dị thứ nguyên sử dụng?
"Phiền phức lớn rồi!"
Vừa phi nước đại, vừa ra sức bài xích lực lượng cháy bỏng.
Trương Trọng Mưu khóc không ra nước mắt phát hiện, cùng là Vương Tọa, thế nhưng ông ta căn bản không thể hoàn toàn giải quyết thứ quỷ này.
Thiên đạo không thể bài xích.
Duy nhất có thể làm, chính là cách không dẫn dắt rút ra, tụ thành một đoàn.
Sau khi áp súc ngưng tụ, lại hóa thứ quỷ này thành hỏa cầu, phun ra ngoài thân thể.
Nhưng muốn áp dụng phương pháp này, không có thời gian là không thể nào.
"Chạy!"
"Chạy thoát trước rồi tính sau!"
Cố nén đau đớn kịch liệt từ trong người truyền đến, thân hình Trương Trọng Mưu run rẩy biến ảo giữa hư và thực, tiếp tục tăng tốc.
Thế nhưng bởi vì quỷ hỏa tồn tại ở trong cơ thể, cho nên ông ta không dám tiếp tục thi triển linh kỹ.
Vẻn vẹn duy trì Thiên U Đạm Ảnh, đã khiến cho ông ta không ngừng kêu khổ, sao còn dám sử dụng quá nhiều linh nguyên?
Nếu như không dùng linh nguyên, không phát linh kỹ.
Tốc độ, sao có thể tăng lên?
"Bành!"
Lúc này vĩ lực kinh khủng của thân thể Vương Tọa hiển lộ rõ ràng.
Bạch Khô Lâu nhảy vọt mấy lần, hai chân đã rầm rầm xuất hiện ở trước mặt Trương Trọng Mưu.
"Hắc hắc!"
Nó cúi người, trầm thấp hô hoán, vẻ trêu tức trong mắt cực kỳ có linh tính, phảng phất... không phải phảng phất, nó chính là đang cười nhạo sâu kiến trước mặt.
"Đáng chết."
Trương Trọng Mưu nhìn quái vật khổng lồ ở trước mặt.
Kinh hoảng trong lòng liên tục sinh sôi, căn bản không áp chế nổi.
"Bên trong Bạch Quật, sao lại có tồn tại kinh khủng như thế?"
"Dùng Bạch Viêm áp chế linh nguyên Luyện Linh Sư, sau đó dùng thân thể Vương Tọa đơn đấu?"
"Thứ này nào giống sinh vật dị thứ nguyên?"
"Ngay cả nhân loại cũng không có năng lực cùng tính toán khôn khéo như thế!"
Đông đông đông!
Bạch cốt cự nhân đột nhiên lui lại mấy bước.
Sau đó, nó vậy mà ở trước mặt sâu kiến, chân trái chân phải thay phiên lên xuống.
Bộ dáng kia, căn bản không giống như muốn công kích.
Mà là đang nhảy nhót!
Từ Tiểu Thụ quan sát ở phía xa chấn kinh.
Con Bạch Khô Lâu này không khỏi quá tao đi, nó vậy mà ở trước mặt Trương lão đầu, nhảy múa?
"Tình huống như thế nào?"
Ngư Tri Ôn đồng dạng bị chiến đấu thu hút tâm thần.
Thế nhưng sau khi tinh đồng nhìn thấy hình ảnh cay con mắt kia, thế giới quan của nàng sụp đổ.
"Thật tiện!"
Từ Tiểu Thụ không nhịn được cảm thán, "Con hàng này, nếu không phải sau khi ra ngoài không giết được ai, còn bị ta đùa bỡn lâu như vậy, hiện tại bắt được một tên có thể giết, sao có thể sinh sinh dằn vặt đến chết?"
Ngư Tri Ôn trừng mắt nhìn hắn, "Còn không phải học theo ngươi?"
"Liên quan gì đến ta?"
Từ Tiểu Thụ phản bác: "Băng dày ba thước không phải một ngày lạnh, con hàng này có linh tính, có ý thức, có lẽ bản tính của nó bình sinh tiện như vậy."
Ngư Tri Ôn trợn trắng mắt lên.
"Cùng một cái đức hạnh!"
"Nhận châm biếm, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận