Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 358: Từ Đại Lắc Lư, Tái Xuất Giang Hồ

"Tiểu gia hỏa?"
Con ngươi Trương Trọng Mưu bất giác co rụt lại.
Mình đã ở cái tuổi này rồi, hắn vậy mà dám gọi mình là tiểu gia hỏa?
Tiểu tử này...
Quả nhiên có quỷ!
Chẳng lẽ ngay cả khuôn mặt non nớt này, cũng là do hắn ngụy trang ra?
Thế nhưng nhìn cốt linh của hắn, lại không quá hai mươi tuổi a!
Trong lòng Trương Trọng Mưu hơi loạn, nếu như người ở trước mặt ngay cả cốt linh cũng có thể ngụy trang, vậy thực lực chân thật của hắn, sẽ cường đại đến cỡ nào?
Trương gia, sao lại chọc tới loại địch nhân này? !
Về phần tiểu tử trước mặt liệu có bình thường như vẻ ngoài của hắn không...
Nói đùa gì thế?!
Có tên tiểu bối nào dám ở trước mặt Trương Trọng Mưu ông ta, chơi trò đóng vai này?
Không muốn sống nữa? !
Trương Trọng Mưu đè xuống lo nghĩ, nuốt nước bọt, gian nan lên tiếng:
"Ngươi, đến cùng là ai?"
Từ Tiểu Thụ dạo bước trong hư không.
Có lẽ lúc trước hắn muốn giả đại lão, còn có chút chột dạ.
Nhưng sau khi kiến thức qua tu vi cảnh giới của người bịt mặt, hắn liền minh bạch trên thế giới này, có một loại người, không tu linh nguyên.
Thật không may, cảnh giới kiếm đạo của mình, bao gồm cả kiếm niệm, tựa hồ thật có thể bắt chước người bịt mặt một hai?
Hắn lần nữa yên lặng hơn mười hơi, lúc này mới bắt chước ngữ khí người bịt mặt, đạm mạc mở miệng.
"Ta là ai?"
"Ừm, cho ngươi ba cơ hội, ngươi đoán thử."
Từ Tiểu Thụ mỉm cười, "Đoán không trúng, ta liền lấy một vật ở trong Tàng Kinh Các."
Ngữ khí miệt nhân như vậy, nói thật, trực tiếp đốt lửa giận ở trong lòng Trương Trọng Mưu lên.
Ông ta muốn nâng tay xuất thủ, nhưng vừa nghĩ tới thảm trạng Tô gia mấy ngày trước, Trương Trọng Mưu liền tỉnh táo ngăn bản thân xúc động.
Trong khoảng thời gian này, Thiên Tang Thành rất không ổn định, ông ta biết được.
Có một ít đại năng tính tình cổ quái từ bên ngoài đến, cũng không có gì lạ.
Nếu như bởi vì nhất thời nóng giận, khiến cho Trương gia gặp nạn, Trương Trọng Mưu ông ta sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình.
Nghĩ đến đây, Trương Trọng Mưu hít một hơi thật sâu.
"Lão phu đã nghĩ lại, quả thật ngày xưa không oán, hôm nay không thù với các hạ."
"Vì sao đầu tiên cho nổ Trương phủ, sau đó lại đến Tàng Kinh Các?"
Từ Tiểu Thụ căn bản không có để ý tới ông ta.
Đại lão nói chuyện, sao có thể bị nắm mũi dẫn đi?
Ánh mắt hắn nhẹ nhàng lướt qua, nói:
"Ba lần cơ hội, đã chuẩn bị kỹ chưa?"
Trương Trọng Mưu trì trệ, lửa giận trong mắt lần nữa cháy hừng hực.
Gia hỏa này, quá thèm đòn đi!
Thật sự cho rằng tam đại Vương Tọa Trương phủ, dễ bóp như vậy?
"Lão phu chưa từng gặp mặt các hạ, sao có thể nhận biết?"
Ông ta lãnh đạm nói.
"Chưa từng gặp mặt?"
Từ Tiểu Thụ khẽ cười một tiếng, quyết định rắn bò theo côn, "Nói như vậy, ngươi thật không biết ý đồ bản tọa đến?"
Trương Trọng Mưu nghe vậy khẽ giật mình.
Đừng nói, thật đúng là Trương gia mình đắc tội người ta, sau đó có cao nhân tìm tới cửa?
Thần sắc ông ta siết chặt, nghiêm túc nói:
"Lão hủ thật không biết việc nhỏ trong nhà, xin các hạ đi thẳng vào vấn đề."
Từ Tiểu Thụ lần nữa toét khóe môi, phối hợp với khuôn mặt đen đúa kia, quả thực khiến cho người ta sợ hãi.
"Việc nhỏ?"
"Xem ra Trương gia các ngươi thật đúng là cao tận mây xanh, sát thủ cấp bậc Vương Tọa, cũng có thể gọi là chuyện nhỏ?"
Trong đầu Trương Trọng Mưu như có dòng điện xẹt qua, lập tức hiểu rõ.
Là hắn!
Từ Tiểu Thụ phản sát sát thủ Vương Tọa, ông ta vốn đã cảm thấy vấn đề này không thích hợp.
Quả nhiên, bên cạnh gia hỏa này có đại năng tồn tại!
Lúc này, sát thủ không giết được người, người bảo vệ của tiểu tử này, lại tìm tới cửa!
Trong tích tắc, trán Trương Trọng Mưu chảy mồ hôi hột.
Đây là người có thể giết chết Vương Tọa!
Hơn nữa sau khi giết xong Vương Tọa, lại có thể ung dung rời đi trước mắt phủ thành chủ.
Càng quá đáng hơn là, sau khi ban ngày rút đi, tối đến liền tìm tới Trương phủ, trực tiếp cho nổ toàn bộ khu đông đình tế thiên.
Tuy mình cũng là Vương Tọa, cho dù là đỉnh phong, thế nhưng có thể là đối thủ của hắn được sao?
Phải biết, vào cảnh giới Vương Tọa, sẽ không thể nào giống như Luyện Linh Sư bình thường, nói giết liền giết.
Cùng cấp bậc, có lẽ cho dù chiến mười ngày nửa tháng, cũng không nhất định có thể phân ra thắng bại, huống chi sinh tử.
Gia hỏa này có thể cạo chết sát thủ Vương Tọa Tam Chú Hương, thực lực tất nhiên tuyệt đỉnh.
Giờ khắc này, Trương Trọng Mưu đã quên mất chuyện vì sao tên gia hỏa thực lực tuyệt đỉnh này, lại giả thành gác cổng tiến tháp.
Trong lòng ông ta tràn đầy lo lắng, muốn gọi người tới trợ giúp.
"Ngươi muốn gọi người?"
Từ Tiểu Thụ hợp thời lên tiếng.
Một tiếng nghi vấn nhạt nhẽo, lại kém chút kéo trái tim Trương Trọng Mưu lên tới cổ họng.
"Không, không có, các hạ... quá lời."
khóe môi Trương Trọng Mưu khẽ giật.
Ông ta đã hạ bàn tay xao động bất an xuống.
Bởi vì đột nhiên không xác định, nếu như mình gọi người tới, liệu có thể đánh lại tên gia hỏa trước mặt không.
Từ Tiểu Thụ lại không bình tĩnh.
Hắn thấy lão nhân này có vẻ quá căng thẳng, mình cũng bị kinh đến.
Lão đầu này đến cùng đã não bổ bao nhiêu?
Nguyên bản mình chỉ muốn giả làm người bịt mặt trấn tụ ông ta lại.
Nào ngờ ông ta lại sợ đến thế này?
Sẽ không phải, ông ta cũng đang giả vờ đấy chứ?
Trong lòng Từ Tiểu Thụ trì trệ.
Hắn đột nhiên ý thức được, bởi vì tu vi chênh lệch, nếu lão gia hỏa này thật sự ở trong bóng tối gọi người, chỉ sợ mình thật không cách nào phát giác.
"Ngươi đang gạt ta?"
Hắn lạnh lẽo lên tiếng, khuôn mặt không còn cười nhẹ nhàng, mà đã bắt đầu nghiêm nghị.
Trương Trọng Mưu có chút luống cuống.
Ông ta khẽ động còn không dám, nơi có gọi người?
Ở trước mặt một tên có thể giết chết Vương Tọa, thậm chí có khả năng là Trảm Đạo, ba tên Vương Tọa, cũng không khác một tên Vương Tọa là bao đi?
Nhiều nhất, cũng chỉ tốn thêm hai ba giây mà thôi!
"Các hạ..."
"Đừng các hạ các thượng!"
Từ Tiểu Thụ bực bội ngắt lời, không quản lão gia hỏa này có gọi người tới hay không, hắn đã không thể tiếp tục chờ.
Chờ nữa, liền sẽ lộ tẩy!
Thế nhưng, nếu như lúc này quay người rời đi, vậy càng chẳng khác nào chứng minh mình đúng thật là hàng dỏm?
Vừa nãy còn nói, muốn lấy một vật trong Tàng Kinh Các, đối phương hư hư thực thực gọi người, mình liền muốn chuồn đi...
Tìm đường chết cũng không làm như thế a!
Từ Tiểu Thụ cắn răng, không có tiếp tục nói nhảm, mà là vung tay lên, trực tiếp nắm Nguyên Phủ.
Quang ảnh lướt qua, một tiểu nam hài thấp bé đội mũ rộng vành xuất hiện.
"Ma ma..."
Tiếng nhẹ giọng nỉ non khiến cho Trương Trọng Mưu khẽ giật mình.
"Lại một tên gia hỏa không có tu vi?"
Ông ta liếc qua người trẻ tuổi trước mặt.
Nói thật, tu vi Tiên Thiên trong mắt ông ta, cùng gia hỏa mới xuất hiện không có tu vi này, không có gì khác.
Hơn nữa, niên kỷ hai người...
Ý nghĩ đáng sợ vốn nên bị bỏ đi, lại lần nữa xông lên đầu.
Hai con hàng này, đang giả vờ?
Trương Trọng Mưu lập tức giận tím mặt, nếu như thiếu niên trước mặt thật đang giả vờ, vậy cái mặt mo này của ông ta, đến cuối đời cũng đừng hòng gặp người khác.
Đường đường Vương Tọa đỉnh phong, lại bị một tên tiểu tử Tiên Thiên hù sợ?
Chuyện này nói ra... mẹ nó còn có thể nói ra?
"Động thủ!"
Từ Tiểu Thụ không quan tâm, trực tiếp hạ tử lệnh.
Hắn thật không biết lão già này có âm thầm ra tay hay là gọi người không, nhưng trước mắt chỉ có giành lấy quyền chủ động, mới có thể gia tăng trọng lượng lời nói.
"Còn dám động thủ?"
Trương Trọng Mưu đã ý thức được vấn đề không đúng.
Ông ta cắn răng, mắt đỏ, đột nhiên nhìn thấy hài tử đội mũ rộng vành ở trước mặt thiếu niên biến mất không thấy đâu nữa.
"Tốc độ này..."
"Tên kia không phải đang giả vờ, thật đúng là Vương Tọa?"
Trương Trọng Mưu hoảng sợ.
Thế giới sụp đổ trong đầu lần nữa khôi phục, sau đó lại bị lật đổ, ông ta cảm thấy mình đã mất đi năng lực suy nghĩ.
Con mẹ nó đến cùng có phải là thật hay không? !
Hai người này, đến cùng có lai lịch gì?!
Không kịp nghĩ nhiều, một giây sau, sau đầu sinh phong.
Trương Trọng Mưu khó khăn quay đầu, hai tay nâng lên.
Phanh!
Một quyền.
A Giới đứng tại chỗ, xương tay Trương Trọng Mưu đứt gãy, cả người giống như đạn pháo bay bay.
Tơ máu kéo một đường dài, Trương Trọng Mưu lại quên đi đau đớn, trực tiếp mộng bức.
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, cộng 1."
Bạn cần đăng nhập để bình luận