Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1989: Có Lẽ Lần Này, Thật Có Thể Đồ Thánh (3)

"Ông!"
Thần Ngục Nhất Giác bỗng nhiên rung động kịch liệt.
Giờ khắc này, Từ Tiểu Thụ giống như bị kéo vào một thế giới khác.
Hắn nhìn thấy ngục giam màu xanh mênh mông vô biên, bốn phương tám hướng đều là phòng giam cổ lão, song sắt dọc ngang.
Từ Tiểu Thụ ẩn ẩn nghe thấy tiếng gào thét, âm thanh cuồng loạn thống khổ truyền tới, thế nhưng hắn cẩn thận nghe lại nghe không rõ, muốn nhìn cũng nhìn không thấy.
Hắn đứng trên lối đi duy nhất, phía cuối lối đi, có một người mặc áo tù màu xanh đang lẳng lặng nhìn hắn.
Khuôn mặt người này mơ hồ, không rõ niên kỷ, toàn thân mông lung.
Tứ chi giống như Thánh Nhân chật vật lúc trước từng gặp qua, đeo lấy xiềng xích, kéo theo mấy đoạn xiềng xích màu đen.
"Lần đầu gặp mặt, Từ Tiểu Thụ."
"Không nói chuyện khác, ta tặng ngươi mấy phần lễ vật nhỏ, chỉ cần ngươi tìm tới là được."
"Xoát" một cái, âm thanh hư ảo phiêu miễu cùng với hết thảy hình tượng ngục giam màu xanh biến mất, tựa hồ chưa từng xuất hiện qua.
Từ Tiểu Thụ thậm chí không nhớ rõ âm thanh kia là nam tính, hay là nữ tính, cẩn thận nhớ lại, vẫn không tài nào nhớ rõ nội dung.
Trong đầu chỉ lưu lại một chút ấn tượng mơ hồ.
"Thần Ngục Thanh Thạch, hắn / nàng / nó, chính là Thần Ngục Thanh Thạch?"
"Đưa ta lễ vật, lễ vật gì? Ngươi nói rõ ràng một chút. . ."
Thế nhưng hết thảy huyễn tượng đã biến mất.
Từ Tiểu Thụ nắm chặt đá xanh trong tay, cho dù liên tục rót linh nguyên vào, vẫn không thể tái hiện dị tượng vừa rồi.
"Trần lão huynh, xảy ra chuyện gì?"
Hàn gia nhất thời choáng váng, lập tức cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía.
Một cái chớp mắt vừa rồi, nó cảm nhận được lực lượng của Thần Ngục Thanh Thạch đại nhân!
Có lẽ là đến trừng phạt mình, loại thời điểm này, kiên định đứng bên phía Trần Đàm đại nhân mới có thể sống sót, cỏ đầu tường chết là cái chắc, quyết định liền không có đường lui!
"Không có gì."
Từ Tiểu Thụ nhíu mày lắc đầu, thấy Hàn gia đề phòng bốn phía, khóe môi nhếch lên, rất nhanh liền bình phục, "Thần Ngục Thanh Thạch vấn an ta mà thôi."
"Hả?" Hàn gia vốn là chồn trắng, nghe thấy lời này lại càng trắng hơn, chẳng khác gì người chết.
Vấn an?
Trần Đàm đại nhân. . . quả nhiên sâu không lường được!
"Trả lại cho ngươi."
Từ Tiểu Thụ trả lại Thần Ngục Nhất Giác cho Hàn gia, hắn đã có được chồn, không cần nhớ thương món đồ nho nhỏ này.
Trên bản chất, cả chồn lẫn vật, đều là của ta!
Hàn gia thụ sủng nhược kinh, bảo bối của Thần Ngục Thanh Thạch đại nhân, Trần Đàm đại nhân thế mà chẳng thèm ngó tới?
Ồ, đúng rồi, Trần Đàm đại nhân có lực lượng Tẫn Chiếu lão tổ truyền thừa, có long lân Thánh Đế Ma Đế Hắc Long, còn có Huyết Thụ âm Chi. . .
Hắn chướng mắt đồ vật Thần Ngục Thanh Thạch đại nhân đưa cho?
Không! Đại nhân vật hẳn có ý nghĩ riêng!
Có lẽ vừa rồi Thần Ngục Thanh Thạch đại nhân vấn an không đủ thành khẩn, Trần Đàm đại nhân không thích? Cho nên không tiếp nhận lễ vật?
Nghĩ đến đây, Hàn gia khẽ run rẩy, vội vàng chặt đứt mạch suy nghĩ của mình.
Ai da, tiếp tục nghĩ, mạng chồn liền sẽ không còn!
"Nên đi ra."
Từ Tiểu Thụ không có ý định lưu lại thế giới băng sương, mặc dù nơi này có lực lượng Thần Ngục Thanh Thạch ngăn cách, hô thánh danh sẽ không bị phát hiện.
Hắn nhìn về phía Hàn gia, dặn dò lần cuối:
"Sau khi ra ngoài, một, đừng gọi ta Trần lão huynh, gọi ta Trần lão đệ."
"Hai, thân phận của chúng ta rất đặc thù, đều có ba tầng. . . hiện tại ta gọi Trần Thứ, thật ra là Trần Đàm, thân phận chân thật là Tuất Nguyệt Hôi Cung Trần Như Dã; ngươi là Quỷ Thú, thật ra là Quỷ Thú, thân phận chân thật là Quỷ Thú nguyên lão Tuất Nguyệt Hôi Cung."
"Ba, hiện tại ngươi đã trở thành mục tiêu, khôi phục hình thái Quỷ Thú đi, sau đó biến nhỏ."
……………………
Chân Hoàng Điện.
Hai huynh đệ Cố thị lẳng lặng chờ đợi, lão đại tạm ổn, Cố Thanh Nhị ngược lại có chút lo âu.
"Đại sư huynh, sao lâu như vậy bọn họ vẫn chưa ra, có khi nào Trần huynh bị đoạt xá rồi hay không? Hàn gia mở Thánh Vực, không gọi Thập Tàn Kiếm Quỷ, chúng ta căn bản không phá được!"
"Yên tâm."
"Sao ngươi có thể bình tĩnh như vậy? Hắn là ân nhân cứu mạng của ta!"
"Là cứu ngươi, không phải cứu ta."
"Ngươi. . . hừ!"
Thập Tàn Kiếm Quỷ chê nơi này quá nhàm chán, đã trở lại không gian linh hồn Cố Thanh Nhất.
Tòa bộ đại điện, ngoại trừ Cố Thanh Nhị ồn ào, cơ bản đều vô cùng yên tĩnh, pho tượng cự nhân cũng sẽ không chủ động nói chuyện.
Cố Thanh Nhị có đôi khi an tĩnh một hồi, lúc đó bên trong đại điện tĩnh mịch, chỉ còn lại âm thanh vũng nước đọng kết thành băng.
Một cái chớp mắt, thế giới băng sương biến mất, Trần Thứ trở về.
Cố Thanh Nhất chuyển mắt nhìn tới, Trần Thứ trải qua một hồi nói chuyện riêng, trên người không có nửa điểm vết tích chiến đấu, chỉ là Hàn gia không thấy đâu.
Mà trên vai Trần huynh bỗng nhiên xuất hiện một con tiểu bạch chồn lớn cỡ bàn tay, lông tóc trắng như tuyết, đuôi dài bồng bềnh thướt tha.
Cố Thanh Nhất nhướng cao mày.
Chuyện này thật quá khó tin, Bán Thánh Quỷ Thú hóa thành hình thái tinh xảo đáng yêu như vậy, đồng hành cùng với Trần huynh?
"Ngươi là Hàn gia?!"
Cố Thanh Nhị đột nhiên nhảy ra ngoài, giận dữ chỉ vào Trần Thứ quát mắng nói:
"Thức thời liền thả Trần huynh ra, ngươi muốn tìm Quỷ Thú Ký Thể, có thể đi nơi khác tìm, bộ thân thể này, ngươi tuyệt đối không chiếm được! Có tin ta gọi sư huynh thả Thập Tàn Kiếm Quỷ ra không?"
"Chít chít!"
Sau khi Hàn gia đứng trên vai Từ Tiểu Thụ kêu lên một tiếng, Cố Thanh Nhị mới thấy được vật nhỏ kia.
"À rế?" Y mộng bức.
"Đã kết thúc."
Từ Tiểu Thụ giang tay, hướng Cố Thanh Nhị gật đầu một cái, ra hiệu mình không có việc gì.
Sau đó mới quay sang Cố Thanh Nhất cười nói: "Ta nhận biết Trần Đàm, vừa rồi trao đổi với Hàn gia, hiện tại nó đang bị người đuổi giết, muốn đi theo ta tránh một hồi."
"Chít chít!"
Hàn gia dùng hai chân trước níu lấy chòm râu dài, kêu lên một tiếng, đứng ở trên vai Trần lão đệ nhích tới nhích lui.
Hắc, kỳ quái!
Sao đứng đâu cũng có cảm giác đâm chân?
Nó chung quy không thích ứng được, muốn nhảy lên đầu Trần lão đệ, kết quả phát hiện. . .
Đầu tóc thậm chí còn sắc bén hơn, càng đâm chồn hơn!
Rơi vào đường cùng, nó chỉ có thể vận dụng lực lượng băng sương bao trùm đệm thịt, dùng đến đối kháng sắc bén đâm chân.
Quỷ Thú hình thái nhỏ như thế, lực lượng bị nạo không chỉ chín thành.
Nhưng đồng thời, hình thể này có thể hoàn mỹ ẩn nấp khí tức.
Chí ít thời điểm không xuất thủ, cho dù không dùng Chế Tuất Vật, ngoại nhân cũng không nhìn ra nó là Quỷ Thú, nắm giữ lực lượng Quỷ Thú.
"Thật không có chuyện gì?"
Cố Thanh Nhị ôm lấy thái độ hoài nghi, muốn tiến lên hỏi một chút, lại bị sư huynh kéo về, "Đàm ổn thỏa là được, tiếp theo Trần huynh muốn đi đâu?"
Cố Thanh Nhị có chút bất mãn, y là thật lòng quan tâm.
Cố Thanh Nhất lặng lẽ trừng y một cái, không cho sư đệ nói chuyện.
Trần Đàm cùng Trần Thứ, hiện tại nghĩ lại, quan hệ có lẽ giống như Cố Thanh Nhất cùng Cố Thanh Nhị.
Hàn gia là Quỷ Thú, hai tên họ Trần kia đến từ Nam Vực, mà Nam Vực lại có rất nhiều Quỷ Thú, nếu như cẩn thận ngẫm lại, chuyện này cũng quá trùng hợp đi.
Trước không nói Quỷ Thú ở trên Thánh Thần đại lục, không phải người bình thường có thể dính líu đến.
Lấy thực lực của Hàn gia, thời điểm nó đứng trên vai Trần Thứ, đã đại biểu rất nhiều chuyện.
Cố Thanh Nhất không nguyện ý nghe thêm, phàm là sự tình có liên quan tới Quỷ Thú, tuyệt đối không có quả ngon ăn, đây là những lời sư tôn từng căn dặn qua.
Y sẽ không đứng nhìn sự đệ mình lao đầu vào nguy hiểm, bởi vì "n nhân cứu mạng", cuối cùng thân hãm tù lung.
"Chuyện của ta cơ bản giải quyết xong, cảm tạ Cố huynh đã dẫn ta tới Chân Hoàng Điện, tiếp theo không cần bồi tiếp ta, rất nguy hiểm." Từ Tiểu Thụ vô cùng thức thời, biết đã đến lúc tạm biệt.
"Ồ, như vậy sao được. . ."
Cố Thanh Nhị còn chưa nói xong đã bị Cố Thanh Nhất kéo lại, điềm nhiên mở miệng: "Như vậy, giang hồ đường xa, hữu duyên gặp lại."
Nói xong y liền kéo lấy Cố lão nhị, trực tiếp đi hướng lối ra Chân Hoàng Điện.
"Đại sư huynh, chuyện nơi này vẫn chưa xong. . ."
"Im miệng!"
"Ta còn có rất nhiều vấn đề. . ."
"Bảo ngươi nói chuyện sao?"
"%&#"
Bên trong tiếng chửi rủa mơ hồ của Cố Thanh Nhị, Cố Thanh Nhất bỗng nhiên giẫm vào vũng nước đọng nhỏ, ngừng chân nhìn sang.
"Trần huynh!"
"Ừm?"
Từ Tiểu Thụ ngước mắt nhìn tới, hắn vốn đang chờ hai người này rời đi.
Tuy nhiên trong nháy mắt, trên người Cố Thanh Nhất kích phát kiếm ý nhàn nhạt, Từ Tiểu Thụ phát hiện tinh thần thể của mình tiến vào trong một thế giới khác.
Hắn vô thức muốn vận dụng Tâm Kiếm Thuật, may mắn kịp thời nhịn xuống.
Hoàn cảnh xung quanh vẫn là Chân Hoàng Điện, bất quá không thấy pho tượng cự nhân, không thấy Hàn gia, không thấy Cố Thanh Nhị.
Chỉ còn lại Cố Thanh Nhất thần sắc nghiêm túc, hướng Từ Tiểu Thụ khẽ gật đầu, để lại một câu nói:
"Cẩn thận Vũ Linh Tích."
"Xoát" một cái, thế giới huyễn cảnh biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận