Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1069: Nằm Vùng Bắt Người (1)

Rời khỏi Nguyên Phủ, thần thanh khí sảng.
Ngủ một giấc liền giải quyết vấn đề đan dược cho Đa Kim Thương Hội, đối với quỷ lười Từ Tiểu Thụ mà nói, chuyện này còn sảng khoái hơn thu được ba mươi vạn điểm bị động.
Thời điểm trở về phòng, tiếng đập cửa thùng thùng đang vang vọng lấy.
Từ Tiểu Thụ đi ra mở cửa, lập tức nhìn thấy Tiêu Vãn Phong một mặt kinh hỉ.
"Từ thiếu dậy rồi? Uống trà không?"
Y nâng khay trà, bộ dáng tận chức tận trách.
Từ Tiểu Thụ nhìn quầng thâm trên quanh mắt y, đột nhiên nhớ đến, gia hỏa này vẫn chỉ là phàm nhân, tối hôm qua gọi y đến gác đêm luyện gan, y sẽ không thật đứng cả đêm đấy chứ?
"Vất vả, ngươi chờ bao lâu rồi?"
"Không lâu, vừa tới." Tiêu Vãn Phong cười sáng lạn, "Tiểu Tân ca bảo ta tới hỏi Từ thiếu, phòng ngủ cùng ván giường, lúc nào đổi được?"
Từ Tiểu Thụ nghe thế, liền biết Tiêu Vãn Phong tuyệt đối không chỉ vừa mới tới.
Hiển nhiên Tân Cô Cô biết mình tiến vào Nguyên Phủ, cho nên không có cưỡng ép dẫn người tiến vào.
"Hiện tại đổi đi."
Từ Tiểu Thụ mở rộng cửa, lại nói: "Để Tân Cô Cô đi làm là được, ngươi vất vả, về nghỉ trước đi, tối nay tăng lương cho ngươi."
Có tăng lương hay không không quan trọng, Tiêu Vãn Phong y chỉ cầu an toàn là được.
Từ thiếu mở rộng cửa phòng mình, tình cảnh bên trong, quả thực khiến y giật nảy mình.
"Vâng, vâng."
Thấy tình huống như vậy, Tiêu Vãn Phong cũng không dám hỏi nhiều, lập tức hấp tấp để bình trà xuống, chạy đi tìm Tiểu Tân ca.
Buổi trưa, mọi người đã sớm rời giường, hiển nhiên Từ Tiểu Thụ là người cuối cùng.
Hậu cần có người giải quyết, sinh hoạt bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Từ Tiểu Thụ dạo một vòng Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, phát hiện phòng tu luyện bị tạc đã chữa trị xong.
Hiển nhiên, đối với "nhà", Tân Cô Cô rất chuyên tâm.
"Hiện tại nên làm gì đây?"
Nghĩ đến Tân Cô Cô bận rộn như vậy, Tiêu Vãn Phong còn phải gác đêm suốt đêm, Từ Tiểu Thụ ý thức được, Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu vẫn thiếu nhân thủ nghiêm trọng.
Suy nghĩ bày quầy tuyển người, lần nữa nhen nhóm nổi lên.
Vừa ra đại môn.
Nằm ngoài dự liệu, cho dù hôm qua bị người phủ thành chủ cảnh cáo, thế nhưng hôm nay trước cửa vẫn xuất hiện một hàng người dài, không thấy điểm cuối.
"Ra rồi."
"Từ thiếu ra rồi!"
"Mau mau, đừng xếp hàng nữa, tản ra, dựa theo thứ tự trước sau đến, mọi người đừng chen ngang, bằng không phát sinh rối loạn, đám người phủ thành chủ lại đến kiếm chuyện, Từ thiếu cũng không giải quyết được."
"Đúng rồi, không biết hôm nay Từ thiếu sẽ tổ chức hoạt động gì?"
"Ta thấy Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu vẫn còn thiếu một chân lau dọn, nhìn bảng hiệu quý giá kia xem, mỗi buổi đều phải lau, không thể để nó dính bụi được."
"Yêu, vẫn rất có văn hóa?"
". . . "
Từ Tiểu Thụ nhìn đám người nhốn nháo, cười rất thoải mái.
Tuy hôm qua Phương Tranh, Phương đại thống lĩnh đã nghiêm cấm bày quầy bán hàng, thế nhưng chỉ cần đổi hình thức, hẳn sẽ không có vấn đề gì đi?
"Các vị."
Từ Tiểu Thụ hướng về phía dòng người hô to.
"Các vị, hôm nay bản thiếu gia không bày sạp, nhưng ngoại trừ bưng trà rót nước, Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu quả thật còn thiếu một người giữ cửa."
"Công việc này, cần người có thể thức đêm đến đảm nhiệm, cho nên hôm nay chúng ta không tuyển phàm nhân, quy củ cũ, Hậu Thiên trở lên, Bán Thánh trở xuống, đều có thể đến đây ứng tuyển."
"Mỗi tháng thấp nhất một vạn Linh Tinh, cao nhất không giới hạn, hết thảy xem ngươi làm bao nhiêu."
"Đương nhiên, nếu Bán Thánh muốn đến làm thủ vệ, Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu chúng ta vô cùng hoan nghênh!"
Cho dù hôm qua mọi người đã nghe lời này một lần, thế nhưng hôm nay nghe lại, vẫn cảm thấy vô cùng buồn cười.
Bán Thánh đến là thủ vệ, ngươi đang nằm mơ đấy à?
Tuy nhiên dưới gầm trời này, vì sinh hoạt, chắc chắn sẽ có rất rất nhiều gượng ép phụ họa, chỉ hươu bảo ngựa.
"Từ thiếu nói hay lắm, Bán Thánh đến làm thủ vệ, Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, đáng có mặt mũi này."
"Chọn ta chọn ta! Ta là Tiên Thiên, có thể thức đêm, có thuộc tính Phong, tuyệt đối giữ vững đại môn Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, ngay cả con muỗi cũng không bay vào được, còn có thể không động thủ lau bảng hiệu, cam đoan sạch sẽ."
"Ta, Từ Thiên Kiêu, Tông Sư! Đương nhiên, quan trọng nhất là ta cũng họ Từ, nguyện làm người canh cửa Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu!"
"Từ thiếu nhìn ta, nhìn ta, ta là Hậu Thiên, ngày lau dọn tối giữ cửa, cần cù siêng năng, nhất định có thể khiến ngài hài lòng."
". . . "
Tràng diện nhất thời hỗn loạn lên.
Cứ như vậy một hồi. . .
"Nhận mong đợi, điểm bị động, +3642."
"Nhận nhìn chăm chú, điểm bị động, +4221."
Điểm bị động lần nữa cao cao nhảy lên gần vạn.
Từ Tiểu Thụ thầm nghĩ tổ chức đại hội tuyển phi. . . phi, tuyển người thật đúng là không sai, không cần đánh sống đánh chết, quang minh chính đại đứng ra, còn thu được ích lợi không nhỏ.
Nhưng không đợi hắn tiếp tục hoạt động tuyển người khí thế ngất trời, một đội bạch y đã từ phía xa đi tới.
Sắc mặt Phương Tranh đen như đáy nồi, dẫn Cấm Vệ Quân phủ thành chủ đi tới trước mặt Từ Tiểu Thụ.
"Từ thiếu, Phương mỗ đợi ngươi cả buổi sáng."
Từ Tiểu Thụ nhìn người đến, sắc mặt cũng căng ra: "Ngươi rảnh rỗi như vậy?"
Phương Tranh cười nhạt: "Không phải Phương mỗ quá rảnh, mà là lực ảnh hưởng của Từ thiếu quá lớn, khiến ta phải lần nữa ra mặt."
Từ Tiểu Thụ thở dài.
Hắn biết được ý đồ người đến, chính là muốn ngăn chặn tài lộ của mình, cho nên đưa tay chỉ khoảng trống trước mặt, nói: "Hôm nay bản thiếu gia không có bày quầy."
Phương Tranh lắc đầu: "Từ thiếu không có bày quầy, nhưng vẫn ảnh hưởng tới trật tự vương thành, hơn nữa, hôm qua Phương mỗ có nói, không chỉ bày quầy, hết thảy hoạt động ảnh hưởng đến trật tự vương thành, đều sẽ cấm chỉ."
"Ngươi có nói qua?" Từ Tiểu Thụ hỏi.
"Có."
"Nhưng bản thiếu gia không nghe thấy." Từ Tiểu Thụ nhún vai
"Không phải vấn đề Từ thiếu có nghe thấy hay không."
Phương Tranh hiển nhiên đã có chuẩn bị, muốn tới một trận khẩu chiến cứng rắn, "Hôm qua Phương mỗ đã nhắc nhở, Từ thiếu là người thông minh, hy vọng cho chút thể diện, đừng nhiễu loạn trật tự vương thành."
"Người nhiễu loạn trật tự là bọn họ, không phải bản thiếu gia." Từ Tiểu Thụ chỉ đám người.
Mặc dù bị Từ Tiểu Thụ quăng nồi, thế nhưng đám quần chúng nhân dân vẫn rất phấn khởi.
"Phải, là chúng ta nhiễu loạn trật tự vương thành, liên quan gì đến Từ thiếu?"
"Hắn không sai!"
"Muốn trách thì trách chúng ta, đây là hoạt động chúng ta tự phát, căn cứ pháp bất trị ch. . . "
Đám người còn chưa ầm ĩ xong, Phương Tranh đã ngoảnh đầu, thần sắc trầm như nước.
"Các ngươi muốn chết?"
Tràng diện nhất thời lặng ngắt như tờ.
Không sai, Phương Tranh đối mặt với Từ thiếu, phải nể tình, nhưng đối mặt với đám ác dân chợ búa, Phương đại thống lĩnh lập tức bạo phát khí thế.
Một tên Vương Tọa khống chế sinh tử đại quyền, đám tu sĩ bình dân vương thành sao có thể chống cự được?
Từ Tiểu Thụ nhận ra con đường phát tài đầy gian nan.
Phương Tranh rõ ràng nắm chết mình không thả, không cho mình gây sự.
Nguyên một buổi sáng, y thậm chí không chút do dự đến đây, nằm vùng bắt người.
Gia hỏa này nhất định là rảnh rỗi đến phát hoảng, hoặc đã liệt mình vào danh sách thành phần bất hảo đến vương thành gây sự?
Bạn cần đăng nhập để bình luận