Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1061: Ta, Từ Tiểu Thụ, Trách Trời Thương Dân! (1)

"Long long long. . . "
Tại lầu một, Tiêu Vãn Phong khó khăn lắm mới quét dọn xong chiến trường, lầu hai lầu ba lại truyền tới âm thanh ù ù không dứt, lờ mờ còn có thể nhìn thấy cành lá rậm rạp, nhánh cây đại thụ chập chờn.
"Đêm hôm khuya khoắt, có thể yên tĩnh một chút được không?" Tiêu Vãn Phong thở dài.
Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu không không thể vô duyên vô cớ mọc cây, vừa nhìn liền biết là Mộc cô nãi nãi đang gây sự.
Vì sao Mộc cô nãi nãi lại gây sự?
Đây đương nhiên là thủ bút của Từ thiếu.
Yên lặng xách theo thùng gỗ ra ngoài canh cửa, Tiêu Vãn Phong biết, chỉ sợ tối nay mình không thể ngủ.
Đoán chừng hai vị lão gia Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu kia nhao nhao xong, người thu thập tàn cuộc, chỉ có thể là Tiêu Vãn Phong bưng trà rót nước y.
"Ồ, kia là?"
Dừng ở trước cửa, Tiêu Vãn Phong tựa hồ nhìn thấy trên tán cây cách đó không xa, dưới ánh trăng, có một đạo nhân ảnh đen nhánh.
Y giật nảy mình, lập tức vuốt vuốt hai mắt.
Nhưng thời điểm lần nữa nhìn lại, nhân ảnh đã biến mất không thấy.
"Ảo giác?"
Nhịp tim Tiêu Vãn Phong bắt đầu gia tốc.
Đây chính là di chứng trắng đêm không ngủ, tinh thần bắt đầu gặp phải ảo giác?
. . .
Lầu ba.
"Uy uy uy, đủ rồi, ta chỉ kiểm tra một chút, xem ngươi đến cùng là bị đoạt xá, hay là nhân cách thứ hai, có cần đuổi theo không bỏ như vậy không?"
Từ Tiểu Thụ hốt hoảng trốn đông trốn tây, từng cây cổ mộc hung hăng quất tới mông hắn, bị hắn xảo diệu tránh đi.
"Ta đã nói với ngươi rồi!"
Mộc Tử Tịch không chỉ tức Từ Tiểu Thụ dám ra tay với nàng, mà còn giận con hàng kia không tin lời nàng nói.
Giờ phút này, nương theo bàn tay tiểu cô nương vỗ đến đỏ lên, toàn bộ lầu ba đều bị cổ mộc trùng kích, sinh sinh biến thành rừng rậm.
A Băng, A Hỏa trốn trong khe hẹp, cẩn thận từng li từng tí xê dịch thân thể, không dám phá hư hiện trường, sợ bị giận chó đánh mèo.
A Băng còn tốt, chỉ chuyển động tròng mắt nhìn hai người đùa giỡn.
A Hỏa nghịch ngợm hơn nhiều, vừa nện chân vừ kêu "Hô hố", tựa hồ đang cổ vũ cho Mộc Tử Tịch.
Từ Tiểu Thụ từ lầu ba nhảy xuống lầu hai, lại nhảy lên lầu bốn.
Cũng may trần nhà Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu có thể thu lại, bằng không chỉ đi thang lầu, hắn tuyệt đối sẽ bị Mộc Tử Tịch quất nát mông.
"Ta đã nói chỉ kiểm tra một chút, đừng làm rộn."
"Cho dù đúng như lời ngươi nói, giống như ta suy đoán, mặc kệ thế nào, "nàng" bị kích thích, hẳn sẽ đi ra nói vài lời đi?"
"Có trời mới biết sau khi đánh xong, ngươi vẫn là ngươi a!"
Từ Tiểu Thụ cãi lại, dù sao cũng là hắn động thủ trước, cho nên hiện tại cũng không thèm để ý.
"Kích thích, ta cho ngươi kích thích. . . "
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, tay Mộc Tử Tịch cũng đỏ bừng, quơ nhánh cây quất tới Từ Tiểu Thụ.
Lúc này Từ Tiểu Thụ đã dừng lại, hai tay chống mở, muốn đánh gãy nhánh cây kia.
Lúc này Mộc Tử Tịch lại hô lên: "Ngươi đánh trả thử xem?"
"Ba ba ba!"
Sợi đằng lập tức quấn lên người Từ Tiểu Thụ, còn có một cái mộc tiên hung hăng quất vào mông hắn.
"Ta không động, ta không động. . . "
Từ Tiểu Thụ động cũng không dám động, còn phối hợp mộc tiên quất vào mông, không chút đau đớn phát ra tiếng kêu thê thảm.
"Ôi ~ "
"Tê a ~ "
"Đau quớ ~ "
Ba một cái, trong lúc Từ Tiểu Thụ kêu kêu, cửa một căn phòng nào đó ở lầu ba bị đẩy ra, sau đó Mai Tị Nhân bước ra.
Ông ta nhìn tình cảnh trước mắt, cả người choáng váng, sau đó sầm mặt lại: "Người trẻ tuổi các ngươi muốn chơi, có thể vào trong phòng hay không?"
Lần này Từ Tiểu Thụ lúng túng.
Gian phòng là Tân Cô Cô chuẩn bị, hắn thật không biết Mai Tị Nhân ở gần như vậy.
"Khụ khụ, lão tiên sinh, không phải như ngài nghĩ. . . "
Hắn còn chưa nói hết lời, Mộc Tử Tịch lần đầu tiên nhìn thấy Mai Tị Nhân, lúc này hai mắt trừng to, "Lão đầu, ngươi là ai? Liên quan gì đến ngươi?"
Một tiếng này vừa ra, Mai Tị Nhân ngẩn người, Từ Tiểu Thụ cũng ngẩn người.
Tiểu sư muội, ngươi thật mãnh a!
Sau này Từ Tiểu Thụ ta, đều phải gọi ngươi là Tân Cô Cô số hai!
"Ôi uy. . . "
Sau khi Từ Tiểu Thụ tỉnh thần, liền bị dọa đến dùng tiếng kêu thảm thiết át đi lời nói của tiểu sư muội.
Hắn đánh gãy sợi đằng trên thân, nhanh chóng quay đầu nói: "Tị Nhân tiên sinh, ta thật không biết ngài ở đây, đã trễ như vậy, gian phòng cách âm không tốt, nhao nhao đến ngài?"
Mộc Tử Tịch nhìn Từ Tiểu Thụ, cả người trì trệ.
Gia hỏa này, từ khi nào lễ phép như vậy.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến âm thanh của Từ Tiểu Thụ, hắn giống như phát rồ, điên cuồng truyền âm: "Thất Kiếm Tiên, Thất Kiếm Tiên, Thất Kiếm Tiên. . . "
Thất Kiếm Tiên?
Lão đầu trước mặt là Thất Kiếm Tiên?
Mộc Tử Tịch nhất thời run lên, nhưng một giây sau, nàng liền phủ định ý nghĩ này.
Nói đùa gì thế?
Thất Kiếm Tiên, đường đường tồn tại cấp bậc Cẩu Vô Nguyệt, sao có thể ở trong Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu?
Nàng mới đi ra ngoài một buổi sáng, Từ Tiểu Thụ liền đã kéo về một vị Thất Kiếm Tiên?
Chẳng lẽ họ Từ vì tẩy trắng tội danh, cho nên kéo người tới giúp đỡ?
Tân Cô Cô biến?
Hoặc là. . .
"Từ Tiểu Kê!"
Hai mắt Mộc Tử Tịch tỏa sáng, thập phần chắc chắn, chỉ Mai Tị Nhân mắng: "Đừng tưởng rằng ngươi biến thành bộ dáng quỷ. . . ngô."
Giờ khắc này Từ Tiểu Thụ hành động cực nhanh, hắn muốn gây sự thế nào, cũng không thể kéo tiểu sư muội lên tuyệt lộ được.
Sau khi thuấn di che miệng tiểu sư muội lại, Từ Tiểu Thụ mới hướng về phía Mai Tị Nhân, cười hắc hắc: "Tị Nhân tiên sinh đừng trách, nàng vẫn luôn như thế, nói đơn giản chính là có bệnh."
Mộc Tử Tịch: ? ? ?
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . . "
Mai Tị Nhân thở dài lắc đầu, ông ta không để ý chút chuyện nhỏ này, quay người trở về phòng, thuận tiện đóng cửa lại, chỉ để lại một câu nói.
"Đừng chơi quá mức, mặt khác, có người tới."
Ba một tiếng, cửa phòng khóa lại, lầu ba khôi phục yên tĩnh.
"Có người?"
Từ Tiểu Thụ buông lỏng tiểu sư muội, hỏi: "Ngươi cảm ứng được?"
"Hừm hừm."
Tiểu sư muội không phủ nhận, lúc này nàng cũng từ trong thái độ của Từ Tiểu Thụ ý thức được, lão đầu kia, có lẽ thật không phải Từ Tiểu Kê biến.
Nàng có hơi lo sợ bất an, không dám hồ nháo, "Ông ta thật là Thất Kiếm Tiên?"
"Ngươi còn hoài nghi?"
Từ Tiểu Thụ vỗ đầu tiểu cô nương một phát, "Ta đều đã truyền âm cho ngươi, sư huynh ngươi là loại người rảnh rỗi không có việc liền truyền âm cho người sao, ta là sợ ngươi gây chuyện, có biết không?"
Lần này Mộc Tử Tịch co rụt đầu lại, không dám phản kháng, liền nguyền rủa cũng không dám phát ra.
"Xảy ra chuyện gì?" Từ Tiểu Thụ quay đầu lại mới bắt đầu chất vấn, "Cảm ứng được người, ngươi không nói? Không biết chính sự quan trọng sao, nếu là đến đánh lén. . . "
"Chuyện của ta, không phải chính sự?" Mộc Tử Tịch âm thầm trợn mắt, nhưng lời này chỉ dám nói ở trong lòng.
Nàng chỉ cửa chính dưới lầu, đột nhiên xuất hiện hai đạo nhân ảnh.
"Xem ra không phải dạ tập, mà là có chuyện tìm đến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận