Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 387: Cây Nấm

Ở trong sảnh tiếp khác, tất cả mọi người đều bị dọa.
Một tiếng bạo phá này, hoàn toàn không thua gì Đan Tháp mấy ngày trước nổ tung.
Mơ hồ còn có phần hơn?
Dưới khoảng cách gần như vậy, cảm giác mặt đất chấn động mãnh liệt truyền tới, khiến cho mọi người ở đây có hơi choáng.
"Phủ thành chủ nổ?"
Sau khi thân thể đám người lay động một cái, liền có thể từ trong sảnh tiếp khách lộ thiên, nhìn thấy một đóa mây hình nấm cực kỳ to lớn cách đó không xa.
Lần này, toàn trường đều có chút tĩnh mịch.
Ai có thể nghĩ tới, phủ thành chủ đề phòng nghiêm ngặt, vậy mà lại có người phá hư từ bên trong?
Hay là nói, giống như hôm đó, lại có người đến tập kích, dùng búa bổ Thiên Tang Thành ra một mảnh thiên địa?
"Bạo tạc?"
Khác với những người khác, Phó Hành nhìn ánh sáng lóe lên ở chân trời một cái rồi biến mất, trái tim liền chìm xuống đáy cốc.
Y đối với bạo tạc, bởi vì người nào đó, mà có lý giải vô cùng sâu sắc.
"Từ Tiểu Thụ đâu?"
"Từ Tiểu Thụ đi đâu rồi?"
Phó Hành một mực bưng chén rượu du tẩu trong đám người, không thể không đi xã giao với các đại tiền bối, hoàn toàn không có thời gian để ý đến "Thụ ca" đã biến mất không thấy đâu nữa.
Nhưng một đợt bạo tạc này, khiến cho y nhận ra, không để ý tới, không được!
Tên kia, đến phủ thành chủ rồi mà vẫn không thôi?
Đợt bạo phá vừa rồi nhìn quen mắt như thế, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết được là ai gây ra.
Phó Ân Hồng vượt qua đám người, bước nhanh tới, trực tiếp đi tới trước mặt Phó Hành.
Làm một trong những người chứng kiến trực quan bạo phá Đan Tháp hôm đó, nàng cũng đã lập tức suy đoán ra hung thủ phía sau màn là ai.
Bất quá, nàng không dám hoàn toàn xác định.
"Nhanh! Nhanh đi tìm Từ Tiểu Thụ! Chế trụ hắn!"
Phó Hành lại vô cùng khẳng định, "Ngàn vạn lần đừng để hắn tiếp tục làm loạn!"
Y hận a!
Lúc đó còn nghĩ phủ thành chủ lớn như vậy, còn có tầng tầng kết giới phòng hộ.
Gia hỏa này luyện đan, cho dù nổ, cũng không nhấc lên được gợn sóng gì.
Nào ngờ hiện tại còn chưa bắt đầu luyện đan, Từ Tiểu Thụ đã trực tiếp vén nồi.
Thi đấu còn chưa bắt đầu, ngươi đã ngửa bài?
Mặc dù Phó Ân Hồng là người lanh lẹ, nhưng nàng ngoái nhìn một cái, vẫn không tin.
"Nhìn khoảng cách cùng phương hướng bạo phá, hình như là từ hậu hoa viên truyền đến..."
"Nơi đó, ai tiến vào được?"
"Có lẽ, là địch tập kích?"
"Không thể nào là tập kích!"
Phó Hành lập tức ngắt lời nàng, chém đinh chặt sắt nói:
"Chính là Từ Tiểu Thụ!"
Phó Ân Hồng nhíu mày suy tư, chân thành nói:
"Chỗ kia Liễu hộ pháp còn không thể nào vào được, muội không cảm thấy là do Từ Tiểu Thụ làm."
"Chính là hắn!"
Phó Hành gấp:
"Ta không cần muội cảm thấy!"
Ngươi không có chân chính tiếp xúc với hắn, sao ngươi biết được chỗ đáng sợ của tên kia?
Điểm mạnh nhất của hắn, không chỉ có luyện đan!
Phó Ân Hồng còn muốn nói chuyện, Phó Hành lại đưa tay chặn lại.
"Đừng nói gì nữa, hiện tại, lập tức đi tìm Liễu hộ pháp, dẫn người tới hậu hoa viên."
"Nếu như là Từ Tiểu Thụ, trực tiếp chế phục, nhưng không thể đánh chết."
"Nếu có người xâm lấn, trực tiếp mở đại trận, trảm cho ta!"
"Tối nay không thể sơ thất!"
Phó Ân Hồng gật đầu, nàng biết được tầm quan trọng của dạ yến, dù sao mình còn có nhiệm vụ phải làm.
"Vậy Hồng Y..."
Phó Hành trì trệ, sắc mặt lập tức đắng chát.
"Muội đi làm việc gì, chờ một lúc nếu đến giờ, còn chưa thể trở về."
"Ta đi đón!"
Y bưng chén rượu, lộ ra biểu lộ đau khổ giống như dục sinh dục tử, tựa hồ người mình muốn đi tiếp, căn bản không phải người.
Lúc này sắc mặt Phó Ân Hồng tươi cười nở rộ, sau khi nhẹ cười hai tiếng, liền vỗ vỗ bả vai Phó Hành.
"Vậy liền làm phiền ca, yên tâm, muội nhất định sẽ nghiêm túc xử lý chuyện này."
Lúc này Phó Hành trừng mắt:
"Muội phải nhanh chóng trở về cho ta!"
"Không đời nào ! ".
Đưa mắt nhìn muội muội rời đi, Phó Hành lập tức lâm vào trạng thái hắc ám.
Vừa tiễn Văn Tống lão nhi về Văn gia, cấm chỉ ông ta bước chân vào phủ thành chủ, đã khiến y có chút nhức đầu.
Dù sao đó không phải kết quả mình muốn.
Nhưng bên trong có Từ Tiểu Thụ, bên ngoài còn có người kia phải đón...
Chuyện này...
Phó Hành lo âu.
Y xoa trán, rót đầy ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
"Lão cha à, chừng nào ngài mới xuất quan, giải quyết cục diện rối rắm này đây?!"
"Con trai không gánh nổi a!"
...
Hoa hải.
Nơi này đã không thể gọi là hoa hải nữa rồi.
Mấy phúc trước hoa hoa đua sắc, lúc này toàn bộ đã bị biến thành một mảnh đen kịt.
Trong không khí tràn ngập mùi hoa cỏ cháy khét.
Đa trọng linh trận không biết phí hết bao sức lực mới cấu thành linh trận ba chiều, lúc này , chỉ còn sót lại một mảnh nhỏ.
Tới càng gần Từ Tiểu Thụ, tử trạng càng thảm.
"Phốc!"
Một khối bùn bị hất bay.
Từ Tiểu Thụ mặt mũi đầy bụi đất từ mặt đất nhô đầu ra.
Nhìn một mảnh hoang vu xung quanh, cảnh sắc hoàn toàn khác biệt, hắn có chút choáng váng.
"Đây là... đã xảy ra chuyện gì?"
Nói thật, lần này bạo phá, đã nằm ngoài dự đoán của Từ Tiểu Thụ.
"Dệt thuật" vốn dùng để cấu trúc linh trận, nhưng lúc này đây phát huy, mình tựa hồ đã khai phá ra một con đường mới.
"Bạo phá lưu, dệt thuật?"
Mẹ nó, còn khoa trương hơn cả nổ lô a!
Từ Tiểu Thụ chấn kinh, hắn lập đứng dậy, nhìn nam tử trung niên quỳ phục trên mặt đất cách đó không xa.
Đây là một người còn hỏng bét hơn cả đại thúc lôi thôi.
Một thân quần áo đều bị cháy đen, ngay cả tóc cũng quăng một mảng, bộ dáng rách rưới, giờ phút này đang quỳ ở trên mặt đất, tựa hồ đang khóc nức nở?
Khóe miệng Từ Tiểu Thụ giật một cái.
Đây?
Đây là người vừa rồi giằng co với mình?
Hắn còn nhớ thời khắc mấu chốt, chân trời xuất hiện một đạo thân ảnh vô lực ngăn cơn sóng dữ.
Hình ảnh kia, giờ phút này hồi tưởng lại, tuyệt vọng như thế...
"Đại, đại thúc?"
Từ Tiểu Thụ thử hô một tiếng.
Hắn muốn quay đầu liền đi, nhưng vừa nghĩ tới mình còn có một tiểu sư muội không rõ tung tích, xuất phát từ một chút xíu chính nghĩa cùng trách nhiệm còn sót lại ở trong cơ thể, hắn lựa chọn đứng dậy.
"Hức, hức hức."
Đi đến gần, càng có thể nghe rõ âm thanh nức nở kia hơn.
Lúc này Từ Tiểu Thụ bó tay rồi.
Người này, thật đang khóc?
Nhưng cho dù người này nhìn rất thể thảm, thế nhưng hắn hoàn toàn không dám có chút khinh thường.
Vừa nhìn lướt qua, ít nhất cũng là Vương Tọa, hơn nữa có lẽ còn không phải Vương Tọa phổ thông.
Cộng thêm đa trọng linh trận vừa rồi...
Linh trận kia không thể bởi vì mình phá giải, liền có thể xem nhẹ.
Chẳng qua là mình vừa vặn, trùng hợp có một chút thủ đoạn nhỏ có thể giải quyết vấn đề mà thôi.
Gần như thập trọng linh trận...
Đại Tông Sư không thể nghi ngờ!
Thậm chí trình độ người này, có lẽ còn cao hơn cả Kiều trưởng lão!
"Hê lô?"
Từ Tiểu Thụ tiến lên, thân thể hơi cong, thấp giọng hỏi thăm.
"Xoẹt, xoẹt..."
Người kia đi chân trần, móng tay dài gần một nửa ngón cái, bên trong đều là bùn đen, vừa nhìn liền biết là loại người lôi thôi lếch thếch.
Y rất gầy, giống như bị bỏ đói.
Vẫn còn đang khóc nức nở.
Từ Tiểu Thụ do dự một chút, ngôn ngữ không thông?
"Sawasdee Krub !?"
(Dịch: cũng là hê lô, nhưng bằng tiếng Thái).
"Ngô".
Tiếng nức nở tựa hồ dừng lại một chút, sau đó tiếp tục.
Từ Tiểu Thụ mộng bức.
Tình huống gì thế này, bị tạc khóc?
Trung niên nhân yếu ớt như vậy?
Hắn dứt khoát không nói lời nào, trực tiếp ngồi xổm xuống ở bên cạnh nam tử trung niên, Cảm Giác tiếp tục tìm kiếm tiểu sư muội không cánh mà bay của mình.
"Hức, hức!"
Tiếng nức nở kéo dài một trận, dưới khoảng cách gần như vậy, nam nhân thút thít rốt cuộc cảm thấy lúng túng.
Y lau khuôn mặt đầy bùn đất của mình, quay đầu, há to miệng.
Từ Tiểu Thụ nghiêng đầu.
Sau khi người này gian nan nuốt hai ngụm nước bọt, mới có âm thanh phát ra.
"Ngươi... là ai?"
Dù sao cũng là mình làm khóc, Từ Tiểu Thụ cảm thấy hắn có nghĩa vụ hống đối phương vui vẻ.
Thế là hắn dùng một loại phương thức an ủi tiểu bằng hữu, trên tay dựng lên hai cái lỗ tai.
"Cây nấm."
"Có biết cây nấm trong JOJO không."
"Ngươi cũng là cây nấm?"
Nam nhân cạn lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận