Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 341: Viện Tử Buộc Chặt Thuật

"Vị khách quan kia!"
Tiểu nhị nổi giận đùng đùng chạy vội tới, còn chưa kịp bạo phát tính tình, Từ Tiểu Thụ đã giơ tay ngăn y lại.
"Đừng nhiều lời, bao nhiêu tiền, ta bồi!"
Tiểu nhị bị hào khí của khách nhân họ Từ kinh đến, ngay cả Tân Cô Cô, cũng bị một lời này trùng kích xuống.
"Chuyện này... chúng ta cần thống kê tổn thất một chút."
Từ Tiểu Thụ liếc qua những chỗ bị tổn hại.
Mấy cái kết giới phòng hộ vẫn rất ra sức, sau khi kiếm niệm đột phá gian phòng của mình, dư ba không biết đã bị chuyển dời đến chỗ nào rồi.
Chí ít những khách nhân còn lại ở trong khách sạn, đều bình an vô sự.
Chỉ tiếc đại sảnh lầu hai bị cắt đôi, đoán chừng lần này bồi thường, sẽ tiêu tốn không ít.
Hắn khoát khoát tay, nói:
"Ngươi lui xuống trước đi, chuyện này, vấn đề không lớn."
Tiểu nhị hít một hơi thật sâu.
Y lập tức quay người, đi thống kê tổn thất.
Nói không chừng chậm một chút nữa, vị khách nhân kia sẽ chạy mất!
Từ Tiểu Thụ có chút đau đầu.
Nếu như mỗi lần tu luyện đều như thế này, vậy tiền thuê phòng ở khách sạn, quả thật có hơi đắt.
Còn không bằng mua một cái tiểu viện ở trong thành, chí ít mỗi lần tu luyện, sẽ không cần phiền toái như vậy.
Còn hấp dẫn người khác đến xem!
Về phần tiền nong...
Hắn có a!
Ý nghĩ này vừa ra, liền khiến cho Từ Tiểu Thụ động tâm.
"Tân Cô Cô!"
"Hửm?"
Tân Cô Cô nghe tiếng mà động.
"Hiện tại ngươi có rảnh không?"
"Làm gì?"
Tân Cô Cô bản năng ý thức được sự tình không ổn.
Từ Tiểu Thụ nói:
"Hôm đó ngươi tới cứu ta, đến muộn, nếu không phải đại thúc xuất hiện kịp thời, có lẽ ta đã chết..."
Tân Cô Cô cạn lời.
"Nhận khinh bỉ, điểm bị động cộng 1."
"Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng, đùng lòng vòng nữa!"
Từ Tiểu Thụ vui vẻ nói:
"Là như thế này, hiện tại chúng ta cần một nơi ở, ngươi biết đấy, chính là loại có thể tự do tu luyện, tự do hoạt động kia."
"Ngươi cũng cần đi, loại không gian tư nhân này, dù sao..."
Từ Tiểu Thụ nhíu mày lại, dù sao đối phương là Quỷ Thú ký thể, càng cần loại không gian này hơn mình.
Sắc mặt Tân Cô Cô tối sầm.
Đây là muốn lừa ta?
Thế nhưng, nếu như ta có tiền, còn sẽ mang ngươi đến khách sạn sao?
"Ta không có tiền!"
Y lập tức nói.
Từ Tiểu Thụ kinh ngạc, "Cũng không phải muốn ngươi xuất tiền, ta chỉ muốn ngươi giúp ta tìm cứ điểm, sau này thuận tiện hoạt động mà thôi."
"Chỉ như thế?"
Tân Cô Cô kinh ngạc.
Y nhìn thiếu nhiên trước mặt từ trong ngực móc ra một tấm thẻ vàng, cho dù y không phải tư bản, nhưng cũng có thể nhìn ra đây là thẻ dành cho khách quý của Đa Kim Thương Hội.
Trị giá... mấy chục triệu?
"Ngươi từ đâu lấy được thứ này?"
Tân Cô Cô bị rung động đến.
Từ Tiểu Thụ nhíu mày lại, xem ra, gia hỏa này sống cũng không dễ dàng gì.
Nhìn rất hung mãnh, hẳn cũng đã giết qua không ít người đi?
Tiền, khó kiếm như vậy?
Chẳng lẽ y không lột đồ?
"Ngươi không cần biết ta lấy từ đâu, cầm đi mua phòng cho ta."
"Đến Đa Kim Thương Hội ấy, mua loại tốt nhất kia, kín đáo một chút, nhưng đừng tạo điều kiện cho sát thủ hành động."
"Tận lực tìm, đừng áp lực."
Từ Tiểu Thụ vỗ vỗ bả vai gia hỏa này.
Tân Cô Cô lập tức phấn khởi lên, dùng tiền, có ai không thích.
Y ừm một tiếng, trực tiếp chạy đi, sau đó đột nhiên dừng lại.
"Không đúng!"
"Mình đến làm bảo mẫu cho tiểu tử kia sao? Loại việc vặt này, sao mình có thể đích thân đi làm?"
"Tiên Thiên sai sử Vương Tọa? Hắn điên rồi?!"
Tân Cô Cô quyết tâm quay đầu, thế nhưng con Từ Tiểu Thú nào đó lại ở phía sau hô, "Nhớ cũng mua cho ngươi và tỷ ngươi luôn nhé!"
Lần này y chần chừ.
Viện tử thuộc về mình?
Tân Cô Cô có chút động tâm, tuy y là Vương Tọa, nhưng quá trẻ tuổi, ở trong loại thế lực toàn đại lão như Tuất Nguyệt Hôi Cung, chỉ có thể chiếm được một góc nhỏ xíu.
Thậm chí, vì hoàn thành nhiệm vụ, không thể không trường kỳ bôn ba.
Tiền đương nhiên có, nhưng hưởng thụ loại sinh hoạt này, cách y quá xa vời.
Muốn sống tùy tâm sở dục giống như Từ Tiểu Thụ, quá khó khăn.
Mặc dù biết mình có viện tử, thế nhưng cũng không thể ở lâu, thế nhưng khát vọng hướng tới cuộc sống như thế, vẫn bị kích phát ra.
Y nắm chặt thẻ, kiên định bước về phía trước.
"Quào!"
Từ Tiểu Thụ ở phía sau thấy y nắm tay.
Hắn không biết là nguyên nhân gì, sau khi Tân Cô Cô cứu mình xong, vậy mà không có lập tức rời đi.
Một mực ở lại bên cạnh mình!
Quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Vương Tọa rảnh rỗi như vậy?
Từ Tiểu Thụ hắn không tin!
Hôm đó khẩu chiến với Tiêu Đường Đường ở trên phố một phen, nhìn bộ dáng vội vàng của bọn họ, dường như hai người bọn họ thật có chuyện cần làm.
Nhưng Tân Cô Cô vẫn lưu lại.
Vì sao?
Là bởi vì hôm đó đến trễ, cảm thấy áy náy, cho nên định đền bù một phen?
Từ Tiểu Thụ không biết, nhưng hắn cũng sẽ không ngốc đến mức hỏi ra.
Nếu như hỏi ra, chẳng phải là muốn đuổi người ta đi sao?
Cho dù mình không có ý này, nhưng người khác nghe nói thế, cũng không có khả năng lưu lại.
Có thể để Tân Cô Cô rời đi sao?
Đây là một đại Vương Tọa đó!
Tuy chưa tận mắt nhìn thấy chiến lực của y, nhưng nghe Tiêu Đường Đường khoác lác như vậy, liền có thể nhìn ra Tân Cô Cô tuyệt không đơn giản.
Người này, không chỉ không thể đuổi đi, mà còn phải nghĩ trăm phương ngàn kế lưu lại.
Thừa dịp khách sạn bị trảm, hợp thời đưa ra y nghĩ tìm không gian tư nhân, quá tuyệt vời!
Từ Tiểu Thụ có mua hay không cũng không quan trọng, cho dù hắn có mua, cũng không ở được bao lâu.
Dù sao hơn nửa tháng sau, hắn sẽ phải trở về Linh Cung, tiếp nhận Tang lão đầu chế tài.
Thế nhưng, không gian tư nhân đối với "Quỷ Thú ký thể" mà nói, sức hấp dẫn lớn đến cỡ nào, hẳn không cần nói.
Trong đoạn thời gian này, nếu như có thể thông qua Tân Cô Cô tự tay mua phòng, buộc chặt y lại.
Có lẽ, đại thù mình bị Hồng Cẩu đuổi tận giết tuyệt, sẽ sớm được báo.
Từ Tiểu Thụ không quên.
Hồng Cẩu chỉ là một tên sát thủ, chết một Hồng Cẩu, có lẽ sẽ có Hồng Miêu, Lam Thỏ các loại xuất hiện.
Chỉ cần hắc thủ phía sau màn Trương Thái Doanh không chết, lệnh truy nã vẫn cứ ở đó, ngày tháng sau này, phiền phức sẽ kéo dài không dứt.
Trong lúc suy tư, cánh cửa căn phòng đối diện ở lầu hai khẽ mở, ba bóng người từ bên trong bước ra.
"Tam Kiếm Khách?"
Từ Tiểu Thụ kinh ngạc, mấy người đối diện, là mấy người hôm đó gặp ở trước cửa Đa Kim Thương Hội, lúc đó hình như bọn họ rời đi rất vội.
Khiến hắn ấn tượng sâu nhất, chính là trong ba tên kiếm khách kia, có đến hai thanh danh kiếm!
Phải biết, danh kiếm trên đại lục chỉ có hai mươi mốt thanh.
Ba tên này, tuổi còn trẻ mà đã có vốn liếng hùng hậu như vậy, có thể nghĩ, lai lịch tuyệt đối vô cùng kinh khủng.
"Kiếm niệm?"
Ôm kiếm khách Cố Thanh Nhất cầm đầu khẽ nhúc nhích lông mày, nghi hoặc lên tiếng.
"Kiếm niệm?"
"Kiếm niệm?"
Hai cái máy lặp ở phía sau đồng dạng ôm ngực, thần thái cơ hồ giống nam tử phía trước như đúc.
Tuy nói vẻn vẹn chỉ qua mấy ngày, nhưng Từ Tiểu Thụ đã sớm không phải thiếu niên ngây thơ vô tri lúc trước.
"Kiếm niệm?"
Hắn đồng dạng có chút kinh ngạc, không ngờ ba con hàng trước mặt, vậy mà cũng biết kiếm niệm.
Mấy người tự tìm mục tiêu, trong lúc nhất thời, tám mắt tương đối, trong không khí ma sát ra hỏa hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận