Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 456: Tiểu Phó Thành Chủ, Ngài Không Được Ngủ ! (2)

"Cẩn thận hỏa diễm, dùng linh niệm nhìn!"
Đám người không rõ ràng cho lắm, thế nhưng mấy người ở gần trung tâm bạo phá lại bắt đầu hét thảm lên.
"A!"
"Đây là thứ quỷ gì? Quỷ hỏa?"
"Tẫn Chiếu Thiên Viêm?"
Từ Tiểu Thụ giật nảy mình, lập tức nhào tới.
Miệng khẽ hấp, hắn liền hút toàn bộ hỏa diễm bị tiết ra ngoài vào trong bụng.
"May mắn may mắn, vẫn là Hồng Y ra sức, nếu không để bạo phá lan ra, Tẫn Chiếu Thiên Viêm mọc lan tràn, e rằng ngay cả Sư Đề hội trưởng cũng không dập lửa được..."
Từ Tiểu Thụ vừa nghĩ tới tình cảnh Tẫn Chiếu Thiên Viêm không gì không thể đốt tràn ngập nửa cái phủ thành chủ, lập tức chột dạ.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy chân mình rời đất, vậy mà lơ lửng bay lên.
"Hể?"
Vừa quay đầu lại, dưới ánh trăng mông lung, khuôn mặt dữ tợn đầy bụi đất của Sư Đề đột nhiên xuất hiện ở trước mặt.
Mà Từ Tiểu Thụ, trực tiếp bị nắm cổ áo xách lên.
"Sưu!"
Sư Đề cong ngón búng ra, một đóa minh diễm bay lên bầu trời, rốt cuộc trả lại nơi đây một điểm thanh minh.
Sau khi tầm nhìn của mọi người được khôi phục, toàn bộ sảnh tiếp khách, tập thể tịt ngòi.
"Vừa rồi chỉ có một nửa phế tích, hiện tại toàn phần?"
"Đây mẹ nó nào phải luyện đan, người khác luyện đan đòi tiền, Từ Tiểu Thụ luyện đan đòi mạng a!"
Tất cả mọi người chấn kinh thu hồi ánh mắt, sau đó đều tập trung đến chỗ Từ Tiểu Thụ đang bị xách như mèo con.
"Ha ha."
Từ Tiểu Thụ nở nụ cười chân thành nhất, thế nhưng cơ mặt lại có hơi cứng ngắc, tạo thành bộ dáng ngoài cười nhưng trong không cười nói:
"Đừng kinh hoảng, một chút sai lầm nhỏ, ha ha."
"Nổ lô mà thôi, đây là kỹ năng thiết yếu của Luyện Đan Sư, đúng không?"
Hắn quay đầu, lần nữa nhìn về phía Sư Đề, "Đúng không, đúng không?"
Sư Đề tức run người.
Ông ta dùng tay chỉ Từ Tiểu Thụ, nhe răng trợn mắt, sửng sốt không nói thành lời.
"Ngươi gọi đây là... nổ lô?"
Bên trong đám người, rốt cuộc có người không nhịn nổi thay Sư Đề hội trưởng nói chuyện.
Từ Tiểu Thụ quét tới:
"Không phải sao, ta cũng không có cố ý, lại nói, trước khi ta luyện đan, đã cảnh báo các ngươi đừng cách gần như vậy, thế nhưng các ngươi nói không thành vấn đề."
Hắn nhìn về phía Thủ Dạ.
Lúc này, một mình Thủ Dạ tiếp nhận toàn bộ tổn thương.
Ông ta đã thu hồi bàn tay đầy bụi chống ra giới vực, còn khẽ run.
Dĩ nhiên không phải bị tạc đến.
Nói thật, nếu không phải bận tâm đám người nơi đây, một chút bạo tạc ấy đối với Thủ Dạ mà nói, căn bản không tính là gì.
Thân thể ông ta run rẩy, là bởi vì có một loại cảm giác bị lừa gạt.
Giờ phút này, Thủ Dạ đã hiểu vì sao Sư Đề sớm mở ra giới mực, toàn bộ hành trình luôn nơm nớp lo sợ chú ý đến Từ Tiểu Thụ.
Gia hỏa này nổ lô, cùng với người khác nổ lô, tính chất, hoàn toàn khác một trời một vực.
Từ Tiểu Thụ nhìn ông ta, cướp lời, bắt chước giọng điệu của ông ta nói:
"Ngài nói, vấn đề không lớn, có ngài hộ giá hộ tống, ta mới dám bật hết hỏa lực."
"Không phải sao?"
Từ Tiểu Thụ nhướng nhướng lông mày, muốn kéo đồng bọn lên thuyền.
Khóe môi Thủ Dạ co lại, trên cổ nổi gân xanh.
Trước khi Từ Tiểu Thụ khai lò, ông ta quả thật từng nói thế.
Nhưng giờ phút này nghe lại, ông ta cảm thấy lời này tràn ngập mùi vị trào phúng.
Muốn bảo trụ mặt mũi, hay là muốn đáp lễ Từ Tiểu Thụ, bắt hắn xuất khí một phen?
"Đúng, vấn đề không lớn..."
Thủ Dạ giang tay ra, nhìn quanh bốn phía, thấy biểu lộ đám người sống sót sau tai nạn, ánh mắt mới dừng lại ở trên khuôn mặt làm người ta hận không thể đấm tới một quyền kia.
"Vấn đề không lớn cái rắm!"
"Lão tử khó chịu, hôm nay muốn phế ngươi!"
Khuôn mặt Thủ Dạ hung hăng, nắm lấy nắm đấm xông tới.
Từ Tiểu Thụ sửng sốt.
Hắn trực tiếp bị dọa sợ.
Không ngờ Hồng Y luôn luôn lặng im, chỉ biết gật đầu, lý do động thủ lại qua loa như thế, còn có tính tình...
Đúng rồi, gia hỏa từ Bạch Quật đi ra, nào biết quy củ xã hội nhân loại gì?
"Phó Hành, cứu ta!"
Từ Tiểu Thụ thê lương rống to.
Hắn hơi cong eo, trực tiếp từ trên tay Sư Đề bắn ra, sau đó cúi người xuống, lách qua người Thủ Dạ.
"Tốc độ này..."
Thủ Dạ nhất thời không kịp phản ứng, biết mình không chỉ khinh thường uy lực nổ lô của Từ Tiểu Thụ, mà còn nghiêm trọng khinh thị tốc độ phản ứng của tiểu tử này.
Một quyền kia ông ta không dùng bao nhiêu lực đạo, chỉ muốn đấm vào mặt Từ Tiểu Thụ một phát, cho mọi người xuất khí mà thôi.
Dù sao dưới loại tình huống này, Từ Tiểu Thụ muốn toàn thân trở ra, hiển nhiên cần một bậc thang.
Sư Đề đồng dạng cũng mộng bức.
Ông ta cũng muốn bắt lấy Từ Tiểu Thụ, nhưng gia hỏa này giống như con nhím vậy, trong nháy mắt kia hơi cong người, lực phản chấn không thể phản kháng, cho dù ông ta đã sớm chuẩn bị, thế nhưng vẫn để hắn đào thoát.
"Phó Hành..."
"Tiểu Phó, ngươi ở đâu!"
Từ Tiểu Thụ luống cuống, nơi đây đều là địch nhân, chỉ có thể dựa vào Phó Hành.
Ồ?
Chờ một chút!
Sao Phó Hành không trả lời?
Bước chân hắn đột nhiên trì trệ.
Lúc này, mọi người đều ý thức được không đúng.
Phát sinh chuyện lớn như vậy, tiểu Phó thành chủ sao có thể không ra chủ trì đại cục?
Đám người hơi suy nghĩ một chút.
Trước khi bạo tạc, cách Từ Tiểu Thụ gần nhất, tựa hồ không phải đều là Vương Tọa giống như Sư Đề, Thủ Dạ.
Phó Hành.
Làm người chủ trì.
Y tựa hồ... bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng trên đài cao?
"Tiểu Phó thành chủ..."
Theo đám người yên tĩnh, bên ngoài phế tích sảnh tiếp khách, rốt cuộc truyền đến tiếng than khóc của hộ vệ phủ thành chủ.
"Tỉnh a, tiểu Phó thành chủ..."
"Ngài không thể ngủ..."
Sảnh tiếp khách đã biến thành phế tích.
Nhưng đám người không câu nệ tiểu tiết, sau khi tìm đến mấy vị Tông Sư có thuộc tính Thổ, đám người hợp lực đè bằng phế tích, tiếp đến tạo ra mấy cái bàn đá lâm thời, khôi phục bộ dáng tiệc rượu.
Không có ai phàn nàn phủ thành chủ.
Sau khi cùng trải qua một trận hãm hại bạo ngược, đám người trở nên vô cùng đoàn kết, nhìn thành quả vừa mới được dựng lên, còn có một chút đắc ý.
Về phần Từ Tiểu Thụ...
Từ Tiểu Thụ một đầu khối u, đang ngồi ở trên một ụ đá.
Bên cạnh hắn, là một tiểu cô nương mặc váy hoa màu trắng.
Mộc Tử Tịch có thể nói là người duy nhất không có chút chật vật ở đây.
So với người khác mình đầy bụi đất, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng sạch sẽ nhất.
Dù sao, nàng đã sớm có chuẩn bị.
"Tư cách tham gia tỷ thí luyện đan đạo của ngươi không còn."
Nàng chế nhạo nói ra.
"Ta biết."
"Hồng Y cùng Sư Đề hội trưởng, hẳn đã hạ thủ lưu tình?"
Trên mặt tiểu cô nương có ý cười.
"Ừm."
"Bất quá đổi thành sư phụ... ừm, hình như ta chưa từng thấy sư phụ ra tay với ngươi?"
Mộc Tử Tịch đột nhiên sững sờ.
Nhìn Từ Tiểu Thụ kinh ngạc, nàng liền vui vẻ.
Nhưng đột nhiên nghĩ lại, cho dù Từ Tiểu Thụ ở Thiên Tang Linh Cung làm ra chuyện khủng bố không thể miêu tả gì, đều có thể thoát khỏi trừng phạt.
"Đừng nói nữa, lão gia hỏa kia không biết sâu hơn ngươi nghĩ gấp mấy chục lần, ta ngược lại tình nguyện bị ông ta đánh."
Từ Tiểu Thụ che mặt, không để để mọi người nhìn ra thương thế của mình đã được khôi phục hoàn toàn.
Tang lão không giống với những người này.
Khó mà nói ông ta không tốt.
Thế nhưng nói tốt, lại cảm thấy không đúng ở chỗ nào.
Từ Tiểu Thụ cảm thấy nếu như mình thừa nhận, tuyệt đối sẽ biến thành loại người bị bán còn giúp người ta đếm tiền kia.
Chí ít cho tới bây giờ, hắn chỉ có thể cảm giác được Tang lão vẫn còn chưa hạ cờ xong.
Nhưng lấy tình huống của hắn hiện tại, hoàn toàn không nhìn ra cái rắm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận