Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 545: Ca Ca (1)

"Ta kháo!"
Năm chữ rung động lòng người trực tiếp vang lên bên trong màng nhĩ.
Toàn trường vỡ tổ.
Lần này không quản là người xem kịch, ảo não, hối hận, hay là do dự, đều nhao nhao đưa mắt tìm kiếm, muốn tìm ra vị đệ nhất nhân kia.
Từ Tiểu Thụ đồng dạng kinh ngạc rời ánh mắt dò xét qua.
Hắn vốn không có ôm quá nhiều hy vọng.
Chín trăm chín mươi tám cùng một ngàn, sự khác biệt giữa bọn chúng, hắn vẫn rất rõ ràng.
Tương tự.
Một trăm triệu, con số giống như mộng kia, kỳ thật Từ Tiểu Thụ cũng là vì giải mộng mới kêu ra.
Nào ngờ trên thế gian này, lại có người có thể biến giấc mộng thành sự thật.
Người kia đang xuất hiện ở trước mặt mình, thậm chí giúp mình tỉnh mộng?
Nhưng mà ánh mắt vừa chuyển sang, Từ Tiểu Thụ liền ngốc trệ.
Người thanh niên mở miệng nọ, không cao không gầy, dáng người trung đẳng, trong tay chống quải trượng, bộ dáng cùng lắm chỉ hơn hắn mấy tuổi.
Ở bên cạnh, có một nữ tử áo trắng thấp hơn y nửa cái đầu.
Hai người này đều mang theo linh cụ ẩn tàng, linh niệm không phát hiện được gì, ngay cả mặt mũi cũng mơ hồ.
Nhưng Cảm Giác của Từ Tiểu Thụ, lại mang đến cảm giác rất tinh tường.
Ánh mắt hắn dừng trên quải trượng của nam tử.
Thứ kia lần nữa bị dịch dung, bộ dáng đã hoàn toàn thay đổi.
Làm một tên Cổ Kiếm Tu chân chính, Từ Tiểu Thụ sao có thể không nhìn ra cỗ khí tức độc nhất vô nhị thuộc về danh kiếm, tuyên cổ khó biến kia.
"Lệ Song Hành?"
Trong lòng Từ Tiểu Thụ siết chặt.
Danh kiếm nhận chủ.
Lúc đó gặp qua Lệ Song Hành, y dùng tu vi Kiếm Tông, dựa vào các loại bảo vật đối cứng Linh Cung đại lão Diệp Tiểu Thiên.
Loại người này, không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn, khiến cho danh kiếm đổi chủ.
Cho nên, y nhất định là Thánh Nô Lệ Song Hành!
Nói như vậy, nữ tử bên cạnh là ai?
Từ Tiểu Thụ dùng đầu ngón chân nghĩ, cũng có thể đoán ra.
"Lạc Lôi Lôi!"
"Hai người này..."
Từ Tiểu Thụ khó chịu.
Độ khó Bạch Quật vốn đã rất đáng sợ, nếu như hai người này cũng chen một chân vào, tình huống nhất định sẽ là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương!
Người khác có thể nói là tới thí luyện.
Nhưng người của Thánh Nô xuất hiện ở đây, ngươi nói bọn họ là tới thí luyện...
Thí cái rắm!
Mẹ nó, nếu như không lật úp Bạch Quật, còn là Thánh Nô sao?
Nhớ đến lúc đó Lệ Song Hành cưỡng ép xé mở vết nứt hư không, mang theo Lạc Lôi Lôi chạy trốn.
Lần này bọn họ tiến vào Bạch Quật, hoàn thành nhiệm vụ, lúc rời đi, sẽ không ai tiếp ứng sao?
Trái tim Từ Tiểu Thụ lập tức chìm xuống đáy cốc.
Lúc đó, là Lệ Song Hành tới đón nội ứng Lạc Lôi Lôi.
Hiện tại Bạch Quật mở ra, hai người đồng thời chấp hành nhiệm vụ, gia hỏa xuất hiện cuối cùng còn có thể là ai?
"Người bịt mặt!"
"Hay là Sầm Kiều Phu!"
Từ Tiểu Thụ cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình quá mệt mỏi, mẹ nó Bạch Quật còn chưa bắt đầu, sao mình lại có cảm giác thế chiến giáng lâm.
"Huynh đài nói thật?"
Đổi thành người khác, Từ Tiểu Thụ nhất định sẽ không hỏi ra lời này.
Dù sao cho đối phương một con đường lùi, có lẽ một trăm triệu của mình liền sẽ ngâm nước nóng.
Nhưng Lệ Song Hành thì khác.
Từ Tiểu Thụ thầm nghĩ nếu như có thể dùng một trăm triệu, khiến cho hai nhân tố không ổn định này ở bên ngoài... tựa hồ cũng không tệ lắm.
Nhưng hắn lại nghĩ lại, không có Linh Lung Thạch, bọn hắn liền không đi vào sao?
Ài!
Khó giải!
"Là thật."
Lệ Song Hành thậm chí không có chút do dự, trực tiếp mở miệng.
Vừa mới nói xong, cũng không thấy có chút động tĩnh, một đạo kim quang từ trong ống tay áo y bay ra, trực chỉ phương hướng Từ Tiểu Thụ.
"Két!"
Từ Tiểu Thụ dùng hai ngón tay kẹp lấy.
Một tấm thẻ.
Tân Cô Cô hợp thời thò đầu nhìn sang, nhưng sau khi con ngươi co rụt lại, y đột nhiên lui về.
Mộc Tử Tịch thấy thế, không khỏi kiễng mũi chân, sau đó dừng một chút.
"Nhận nguyền rủa? Điểm bị động cộng 1."
Nàng không thể không dùng linh nguyên bao lấy tay, ấn bả vai Từ Tiểu Thụ xuống, ra hiệu cho hắn hạ thấp người, lúc này mới nhìn thấy nội dung ở trên thẻ.
Trái tim nhỏ nhảy một cái, Mộc Tử Tịch yên lặng thu chân, đối mắt với Tân Cô Cô, trong mắt hai người đều xuất hiện rung động.
Chín chữ số!
"Nhận hâm mộ? Điểm bị động cộng 2."
"Ma ma?"
A Giới ở phía sau cũng thò đầu kiễng mũi chân, sau khi nhìn qua ót Từ Tiểu Thụ, nó lần nữa ngoan ngoãn ôm ngực đứng vững.
Nó không biết hai người bên cạnh đang chơi trò gì.
"Ma ma..."
Từ Tiểu Thụ lấy tấm thể Đa Kim Thương Hội của mình ra, trong lòng bắt đầu lo âu.
Vốn cho rằng cầm tới một trăm triệu, sẽ là một chuyện vô cùng vui sướng.
Thế nhưng hiện tại, hắn hoàn toàn không có một chút khoái hoạt nào.
Thế nhưng bảo hắn trả tấm thẻ này về...
Không có khả năng.
Yên lặng thu hồi thẻ, Từ Tiểu Thụ từ trong ngực móc ra hai viên Linh Lung Thạch, nâng lên, lại hạ xuống.
"Huynh đài, ngươi có bán quải trượng không?"
Câu hỏi đột ngột này, khiến cho tất cả mọi người có chút ngẩn ngơ.
Bất tri bất giác, ánh mắt mọi người đều tập trung đến quải trượng không có gì lạ của Lệ Song Hành.
Lan Linh cùng Tín ở trên hư không cũng giống như thế.
Khác với đám quần chúng vây xem mờ mịt ở bên dưới.
Hai người nhìn một hồi, liền cảm thấy có chút không thích hợp.
Tuy nhiên hai người bọn họ không phải kiếm tu, cho dù nhận ra có chút không đúng, cũng không thể xác định được kia là thứ gì.
"Kiếm?"
Tín gãi gãi đầu trọc.
Gã từ trên thanh quải trượng kia, cảm nhận được một cỗ kiếm ý nhàn nhạt.
Đúng là buồn cười.
Quải trượng cùng kiếm, sao có thể giống nhau được?
Lan Linh đột nhiên giật mình.
Vốn còn có chút không hiểu, thế nhưng một lời của Tín, lại giúp nàng khai thông mạch suy nghĩ.
"Danh kiếm!"
"Nếu như ta đoán không lầm, kia là danh kiếm, Trừu Thần Trượng!"
Tín sững sờ, lập tức thoải mái.
"Hình như... đúng thế!"
"Ta từng nghe nói qua truyền thuyết Trừu Thần Trượng, thứ kia nhìn không giống một thanh kiếm, mà là một cây mảnh chùy, sắc bén tới cực điểm."
"Nhưng hết lần này tới lần khác, chỗ kinh khủng nhất của nó, không phải dùng để đâm, mà là quất."
"Nghe nói khi độ phù hợp giữa Trì Kiếm Nhân cùng Trừu Thần Trượng đạt đến viên mãn, sau khi thiên giải, một trượng liền có thể hoàn toàn quất tán lực lượng Thái Hư ngưng thực!
Tín suy nghĩ nói:
"Cho nên, quải trượng chỉ là một cái xác ngoài, chân chính huyền cơ, ở bên trong?"
Lan Linh gật đầu.
Tuy nói nàng cũng chỉ là suy đoán.
Nhưng nàng từng kiến thức qua nhiều thanh danh kiếm, Từ Tiểu Thụ không nói lời nào còn tốt.
Vừa nói chuyện...
Cho dù quải trượng chỉ tán phát ra một chút khí tức, nàng cũng có thể nhìn ra được một hai.
Lan Linh có chút sợ hãi thán phục.
"Đây là thanh danh kiếm thứ mấy?"
"Hai thanh danh kiếm lúc trước không có che giấu, hẳn là người của Táng Kiếm Trủng, có thể lý giải."
"Tuất Nguyệt Hôi Cung đến giờ vẫn không thấy đâu, bọn họ cũng không đến, nếu tới, hẳn là đang chuẩn bị lén qua."
"Nhưng thanh danh kiếm này..."
Lan Linh nhíu mày:
"Trừu Thần Trượng là nhà nào nắm giữ?"
Tín suy nghĩ một hồi, chần chừ nói:
"Trì Kiếm Nhân tiền nhiệm, nếu như ta nhớ không lầm, Trung Vực Thái Hư thế gia, Lệ gia?"
"Lệ gia?"
Lan Linh âm thầm giật mình.
Tín gật đầu, không xác định nói:
"Nhưng Lệ gia, không phải đã bị diệt..."
"Suỵt!"
Lan Linh trong nháy mắt dùng linh nguyên cấm khẩu Tín.
Bạn cần đăng nhập để bình luận