Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 945: Cẩu Đầu, Thật Nổ? (2)

Còn chưa huy quyền, Từ Tiểu Thụ đã cảm thấy kim quang trên tay phải băng liệt nổ tung.
Đau đớn ập tới.
Giờ phút này hắn nhất định phải tìm mục tiêu phát tiết, tiếp nhận lực lượng Bị Động Chi Quyền đang chậm chạp phản phệ hắn.
Sau khi Tà Tội Tiễn của Ái Thương Sinh lui về, Ngư Tri Ôn căn bản không đỡ nổi.
Vô Nguyệt Kiếm Tiên sau khi chém ra một kiếm, già thêm mấy tuổi, rõ ràng là mục tiêu tốt nhất.
"Cẩu Vô Nguyệt."
Từ Tiểu Thụ lẩm bẩm.
Đối với người trước mặt, hắn không có một chút hảo cảm nào, bởi vì gia hỏa này xuất hiện, mình kém chút thân tử đạo tiêu.
Ngay cả đồng bạn mình kéo từ trong Nguyên Phủ ra, đều vì bảo vệ mình mà chết một lần.
Vốn đã không cùng lập trường.
Từ Tiểu Thụ không cho rằng Cẩu Vô Nguyệt xuất kiếm, là vì cứu vớt mình.
Như vậy, trước khi đau đớn thôn phệ một chút lý trí cuối cùng. . .
Công kích đi!
"Hửm?"
Thời điểm Cẩu Vô Nguyệt tới gần, mới chú ý tới lực lượng cuồng bạo trên người Tiểu Thạch Đàm Quý bị mình coi nhẹ.
Y nghiên đầu nhìn.
Lập tức nhìn thấy một cái nắm đấm tỏa ra kim quang, đang không ngừng phóng đại.
"Ăn ta một quyền!"
Hô!
Trong lúc đánh tới, quyền đầu không ngừng lụi tàn phong hóa.
Bàn tay, cổ tay, thậm chí một nửa cánh tay, trên đường tiến lên hóa thành kim quang, tan thành huyết vụ.
Cẩu Vô Nguyệt chỉ nhìn thấy nắm đấm kia trong một cái chớp mắt.
Sau đó liền không thấy đâu.
Nhưng ý chí cuồng bạo của Từ Tiểu Thụ, vẫn gắt gao khóa chặt Cẩu Vô Nguyệt.
Không có hình tướng.
Nhưng lực lượng vô danh gào thét ập đến trong hư không, lại khiến cho Cẩu Vô Nguyệt nghiêm nghị giật mình.
Dưới trạng thái hư nhược, y chỉ kịp nhấc ngang kiếm, điều động một thân linh nguyên.
"Tiên Thiên chính là Tiên Thiên, cho dù liều chết giãy dụa, một quyền này lại có thể gây nên sóng gió gì?" Đây là suy nghĩ trong lòng y.
Lực chú ý của Cẩu Vô Nguyệt hoàn toàn bị Ngư Tri Ôn hấp dẫn, không kịp phát hiện lực lượng một quyền kia, ngay cả "thời tự" cũng vô pháp nghịch chuyển.
Trong nháy mắt điện quang hỏa thạch.
"Coong!"
Danh kiếm hơi cong lại.
Nửa người Từ Tiểu Thụ nghiêng về phía trước, lực lượng vô hình rốt cuộc xuất hiện, ở trên phần tay đứt gãy, dần ngưng tụ thành một cái quyền ảnh.
Một tiếng "xùy" khinh đạm vang lên, thiên địa tĩnh mịch.
Ngư Tri Ôn trừng to mắt, còn muốn nói gì đó.
Nhưng môi đỏ khẽ mở, lại không phát ra được một chút âm thanh nào.
Tang lão kinh dị ngừng chân.
Lúc trước ông ta tưởng Cẩu Vô Nguyệt muốn nhanh chóng kết liễu Từ Tiểu Thụ, nào ngờ lực chú ý của đối phương, đều dồn hết vào người nữ oa kia.
Trên đường cứu vớt đồ đệ, thiên địa bỗng nhiên bị một quyền đãng thành chân không, ông ta lập tức dừng bước.
Tại một số thời khắc.
Kỳ thật Tang lão rất sợ Từ Tiểu Thụ.
Hình ảnh Từ Tiểu Thụ điên điên khùng khùng, gây họa khắp nơi xuất hiện ở trong đầu.
Nào là hỏa chủng bắn lỗ mũi, hỏa thiêu Linh Tàng Các, giận nổ Thiên Huyền Môn, oanh phá phủ thành chủ. . .
Tiểu tử kia, lúc trước chỉ bằng tu vi Hậu Thiên, đã có thể tổn thương lục phủ ngũ tạng của mình.
Hắn, giờ phút này, đang làm gì?
Ngước mắt nhìn tới.
Chỉ thấy một quyền hư ảo của Từ Tiểu Thụ giao phong với Cẩu Vô Nguyệt, sau khi dừng lại một hơi. . .
"Oanh! ! !"
Âm thanh đột kích, không gian vài dặm nổ tung.
Tiếng vang đinh tai nhức óc, thậm chí muốn đâm thủng màng nhĩ Tang lão.
Tiếp đó.
Cả người Từ Tiểu Thụ bên trong bạo phá bay ngược ra, xuy xuy xuy như ngũ mã phanh thây, trực tiếp nổ thành vài khúc.
Mà Cẩu Vô Nguyệt. . .
Tựa hồ trong chớp mắt quyền kiếm giao tiếp, y mới nhận ra mình đã sai.
Thế nhưng y không có lập tức phòng thủ, mà là dùng giới vực bao phủ Ngư Tri Ôn trước, sau đó mới tự mình tiếp nhận.
Về phần kết quả tiếp nhận. . .
Ánh mắt Tang lão dọc theo quyền ảnh của Từ Tiểu Thụ chếch đi, lập tức nhìn thấy một đạo hắc tuyến bị ép đến vặn vẹo.
"Ầm ầm!"
Hắc tuyến nổ tung, hóa thành sóng xung kích kinh khủng, oanh một tòa núi lớn ở phương xa thành cặn bã.
Mí mắt Tang lão cuồng loạn.
Vài tiếng "tốc tốc" vang lên.
Danh kiếm Nô Lam Chi Thanh xoay vòng giữa hư không, "khanh" một tiếng cắm xuống đất.
Đây là hình tượng trước mặt.
Ở phương xa. . .
Cẩu Vô Nguyệt bị đánh bay hơn mười dặm, khảm sâu vào trong núi lớn. . .
Tang lão dùng linh niệm tìm tòi.
Mặc dù thân thể Cẩu Vô Nguyệt được danh kiếm che chắn, thế nhưng giờ phút này đã đứt thành từng khối, nhờ vài sợ cơ bắp huyết nhục miễn cưỡng nối liền.
Mà đầu lâu của y, bị trọng điểm nhắm chuẩn, không có chút phòng bị. . .
Không còn!
Khóe miệng bắt đầu run rẩy, Tang lão muốn ép nón lá một chút, thế nhưng lại chạm thẳng vào da đầu.
Nón lá đã sớm bị dư ba thổi bay, thậm chí đã hóa thành tro bụi.
Sau khi không tin tà dò xét thương thế Cẩu Vô Nguyệt lại một lần, Tang lão mới dám khẳng định, trong mắt tràn ngập rung động.
"Cẩu đầu, thật nổ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận