Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1042: Ngươi Là Ai? (2)

Kiếm ý bất thình lình, quả thực khiến hắn bó tay toàn tập.
Từ Tiểu Thụ đột nhiên cảm thấy mình tiếp nhận đề nghị đóng quán, là một quyết định không quá sáng suốt.
Ngày đầu tiên khai trương tuyển người, đã mò được một Thất Kiếm Tiên, cộng thêm một tên thiên tài cổ kiếm tu.
Nếu như mở mấy tháng, chẳng phải đệ nhất thế lực đại lục liền sẽ đổi chủ, biến thành Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu?
"Cho nên, kỳ thật ta không nên đi tuyến đường cá nhân tranh bá, mà nên đi con đường khai tông lập phái, bằng vào nhân cách mị lực, quảng thu môn đồ?" Từ Tiểu Thụ sinh ra sâu sắc hoài nghi.
Hắn cảm thấy giờ phút này mình đứng trên lôi đài Thiên La Trận, đối với cách sử dụng hệ thống bị động, là căn cứ vào lý giải sai lầm.
"Kiếm ý? ? ?"
Từ Tiểu Thụ trầm tư, đám người đồng dạng vẫn đang ngây người.
Nhưng lúc này, âm thanh cao vút của người dẫn chương trình, sau một lúc trầm mặt, rốt cuộc vang lên.
"Tuy trận Thiên La Chiến này mang đến cho chúng ta quá nhiều kinh hỉ, có Từ thiếu, có tuyển thủ ngộ kiếm ý. . ."
"Nhưng nếu ta dự thi, nhất định sẽ không quên tôn chỉ trận chiến này."
"Đoạt lấy quán quân!"
"Đoạt lấy tư cách vương thành thí luyện!"
Người dẫn chương trình khống tràng, lập tức kéo sự chú ý của mọi người về lại lôi đài.
Đúng vậy.
Đây là Thiên La Chiến.
Cho dù có một tên phàm nhân kỳ hoa, ngộ ra Tiên Thiên kiếm ý.
Nhưng nên giết vẫn phải giết, đáng chết vẫn phải chết, nên cầm quán quân, vẫn phải nắm chặt lấy!
"Giết "
"Xông lên! ! !"
"Nhắm chuẩn tên kia, Tiên Thiên kiếm ý, không thể để kẻ này trưởng thành!"
"Hở? Ngươi điên rồi? Không có tư chất luyện linh cũng có thể lĩnh ngộ Tiên Thiên kiếm ý, vừa nhìn liền biết là thiên tài cổ kiếm tu, cho dù không phải xuất thân thế lực lớn, nhưng sau này nhất định cũng là người thế lực lớn, ngươi muốn đắc tội y?"
"Uy, lão huynh, ngươi bị mù đấy à, nhìn cho kỹ, tên kia là hạ nhân của Từ thiếu, ngươi nói y không phải xuất thân thế lực lớn?"
"Ách, hình như đúng là như vậy?"
"Ha ha ngốc à. . . chết cho lão tử!"
Có người nói đùa xong, liền xuất kiếm đâm vào ngực người bên cạnh, thuận tiện oanh xuống người kia xuống lôi đài.
Tràng diện hết sức căng thẳng, lần nữa bắt đầu đánh túi bụi.
Bất quá chiến đến giờ phút này, đa phần đều sẽ không hạ tử thủ.
Dù sao, có thể tiến vào trận chung kết, hoặc là ngoan nhân cô lang, hoặc là thiên tài có bối cảnh lớn chống lưng.
Nếu như thị sát quá đà, sẽ không còn hợp với tôn chỉ nơi đây.
Muốn đoạt quán quân, phải dùng đại giới nhỏ nhất, đánh bại nhiều đối thủ nhất.
Cục diện vừa loạn.
Từ Tiểu Thụ lập tức xách Tiêu Vãn Phong theo, bay lên không trung.
Hắn không sợ biến thành bia ngắm trong mắt mọi người, bởi vì bia ngắm sáng loáng như mình, rất ít người dám đánh, người dám đánh, cơ bản đều không đánh được, còn sẽ bị chấn ra một mặt đầy máu.
"Tán."
Phản ngự Tàng Khổ, tâm niệm vừa động, kiếm khí trên người Mộc Tử Tịch lập tức tan vỡ biến mất.
Tiểu cô nương vồ hụt một cái, chớp chớp mắt to, không kịp phản ứng đã phát sinh chuyện gì.
Đúng, kiếm khí vừa rồi, quả thật đã cố định nàng tại chỗ.
Thế nhưng lại không có chút tổn thương nào.
Về phần là ai xuất kiếm, Mộc Tử Tịch liếc mắt liền có thể nhìn ra.
Ánh mắt nhìn đến tấm chắn hình người trước mặt Từ Tiểu Thụ. . .
Không biết!
Tuy vừa rồi y gào to nhất, nhưng gia hỏa này, vừa nhìn liền biết không thể nào là kiếm tu.
Cho nên. . .
"Từ thiếu!"
"Hay cho Từ thiếu, ngươi lại dám định ta!"
Mộc Tử Tịch môi bĩu, không chút khách khí nhào tới phía trước, muốn tiếp tục truy đuổi sư huynh đáng giận, vừa vào sân liền chiếm vạn trượng hào quang của mình.
"Mộc cô nương."
Đúng lúc này, nam tử khôi ngô thân hình to lớn, cao đến hai mét xuất hiện, ngăn ở trước mặt Mộc Tử Tịch.
Nam tử một đầu tóc đen xoăn xoăn, mặc quần áo luyện công hở cổ màu trắng, cơ bắp cuồn cuộn nhô lên. . .
Cơ bắp trên tay y, cơ bản to bằng cái đầu của Mộc Tử Tịch.
Mộc Tử Tịch ngẩng đầu cao cao, sau khi nhìn thấy cái cằm quen thuộc, trong mắt liền lóe lên vẻ cừu hận.
"Là ngươi!"
Cái cằm góc cạnh rõ ràng kia, rõ ràng chính là tên vừa rồi đột nhiên phát rồ, điên cuồng nhằm vào mình, cuối cùng dẫn đến lưỡng bại câu thương, để quán quân rơi vào tay kẻ khác.
". . . Họ La!"
Tiểu cô nương sửng sốt suy nghĩ thật lâu, mới nhớ tới danh tự người này.
Âm thanh nam tử hơi trầm xuống, chậm rãi nói ra: "La Ấn, ta không gọi "Họ La"."
Mộc Tử Tịch lập tức bạo khởi: "Ta mặc kệ ngươi họ La hay họ Ấn, hiện tại ta không rảnh đánh với ngươi, tránh ra cho ta!"
"Mộc cô nương nhận biết Từ thiếu?"
La Ấn quay đầu, lườm Từ thiếu một chút, khuyên nhủ cô nương trước mặt: "Nếu như không biết, La mỗ liền hảo tâm nhắc nhở một câu. . . tên kia không đơn giản, có lẽ sẽ không hạ thủ lưu tình giống như ta, mong Mộc cô nương nghĩ lại, đừng qua đó."
"Ai cần ngươi quản?" Mộc Tử Tịch đỗi lại một câu, muốn hoành thân vượt qua, thế nhưng càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, "Cái gì gọi là "Hạ thủ lưu tình"? Ý ngươi là, ta, cần ngươi nhường?"
La Ấn mỉm cười.
Mặc dù y lưng hùm vai gấu, nhưng khuôn mặt cứng rắn lại có mấy phần khoan khoái, cười lên khiến người ta cảm thấy tươi mát như gió xuân.
"Cút cho ta!"
Mộc Tử Tịch nhìn nụ cười kia, càng lúc càng giận, tay nhỏ vỗ lấy, hư không xuất hiện một viên hạt giống.
"Tiểu thụ thụ, lên!"
"Xoẹt" một tiếng vang lên, hạt giống nảy mầm, trong chớp mắt hóa thành cổ thụ chọc trời.
Tán cây cổ mộc lay động, hạt giống đầy trời vẩy xuống, âm thanh "xoẹt xoẹt" bên tai không dứt, trong nháy mắt hóa thành một khu rừng rậm, hoàn toàn bao phủ La Ấn ở bên trong.
Ba ba.
Mộc Tử Tịch vỗ vỗ tay nhỏ, quai hàm phồng lên, "Tiểu thụ thụ, nổ!"
"Ầm ầm ầm ầm ầm. . ."
Sóng khí lập tức oanh tạc ra, khiến cho hàng rào phân khu phía trên rung động không thôi.
Một vài tuyển thủ đứng gần đó, căn bản không kịp phản ứng chiến đấu bất thình lình, bị sóng khí bạo phá đánh bay, máu văng tung tóe, trùng điệp bay ra ngoài sân.
"Hừ!"
Mộc Tử Tịch nhíu mũi ngọc tinh xảo, lúc này mới vừa lòng thỏa ý chống nạnh, từ trong bụi mù bạo phá, muốn phóng tới bên cạnh Từ Tiểu Thụ.
Nhưng gió thổi vi vu, khói bụi tán đi.
Nam tử khôi ngô ở bên trong, quần áo luyện công vẫn không nhuốm bụi trần, căn bản không có nửa điểm tổn hại, càng đừng nói đến trên người có vết thương.
"Ngươi!" Mộc Tử Tịch trừng to mắt.
Vừa rồi nàng nổ mạnh như thế, cho dù nhục thân gia hỏa này mạnh hơn, cũng phải bay đi mới đúng.
Hiện tại. . .
? ? ?
"Thật có lỗi."
Trong mắt La Ấn có chút ngượng ngùng, tựa hồ không quan tâm đến bạo phá, ngược lại lo lắng cho tương lai tiểu cô nương, "Ta không thể để ngươi đi qua."
Nổ mạnh thanh tràng một phiến khu vực.
Trong lúc nhất thời, đối với lôi đài đầy ấp người, khu vực Mộc Tử Tịch đang đứng, khá là trống rỗng.
Đúng lúc này, dưới mặt đất có một đạo âm thanh run run rẩy rẩy vang lên.
"Ngươi, ngươi tốt?"
La Ấn ứng thanh nhìn lại, lập tức nhìn thấy người dưới đất, chính là thiếu niên vừa rồi kinh diễm đám người.
Đồng dạng, cũng là hạ nhân Từ thị một mực nâng khay trà.
Y tựa hồ đang tích góp dũng khí.
Có thể nhìn ra được, gia hỏa này đang nghiến răng, cơ bắp bởi vì nghiến quá chặt mà run rẩy theo.
Nhẫn nhịn hồi lâu, y rốt cuộc lấy hết dũng khí, ngăn chặn hai chân run run, lên tiếng nói: "Ngươi tốt, Từ, Từ thiếu bảo ta tới hỏi ngươi. . . ngươi là ai?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận