Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 2641: Tiên Thiên Kiếm Tu

Chương 2641: Tiên Thiên Kiếm TuChương 2641: Tiên Thiên Kiếm Tu
Thanh Nguyên Sơn, dưới ánh trăng.
Hoa thơm cỏ lạ, chim hót véo von, tiếng suối róc rách.
Từ dưới núi đến trên núi, từ trong núi đến thác nước phía hậu sơn.
Mỗi một dấu chân lưu lại, dây leo, cây, hoa, chim, đá, nước, mây, gió, vạn vật thành tượng.
"Xoạt xoạt..
Thời điểm bụi cây có nụ hoa nở rộ, liễu ám hoa minh.
(Dịch: "Sơn cùng thủy thủy tận nghi vô lộ, liêu ám hoa minh hựu nhất thôn."
Trích từ bài thơ Du Sơn Tây Thôn (Tác giả: Lục Thu), ý chỉ trong lúc bế tắc nhìn thấy hy vọng)
Cảnh sắc trước mắt cũng theo đó hoàn toàn thay đổi, không gian nơi đây thoáng đãng hơn trong rừng rất nhiều.
Chỉ thấy trong u cốc có một cái đầm đá nhỏ, thác nước như dải lụa từ trên cao rũ xuống, dựa vào vách đá, phần đuôi kéo thẳng vào trong đầm.
Long ngư nghịch nước, sinh cơ dạt dào.
"Thật đúng là nhân gian tiên cảnh!"
Ngư Tri Ôn mặc một thân váy đầm có họa tiết ngôi sao, trong lúc thăm núi, bất chợt cảm thấy rung động vì cảnh đẹp trước mắt, trong lòng sinh ra cảm giác vui vẻ.
Trong tay nàng cầm một đóa Bạch Thiên Tinh vừa mới hái xuống.
Bạch Thiên Tinh mỏng manh mềm mại, có rất nhiều cánh, ban ngày vẫn phát ra ánh sáng lấp lánh giống như sao trời.
Mặc dù hoa này không sánh bằng linh dược, nhưng hơn ở chỗ mỹ lệ, đặc biệt khi thắt thành bó.
Mặc dù đi một vòng Thanh Nguyên Sơn mới góp đủ một bó Bạch Thiên Tinh, thế nhưng Ngư Tri Ôn cảm thấy, nó vẫn thua xa đám long ngư đuôi vàng đang bơi trong đầm đá nhỏ.
Tốt đẹp, ở khắp mọi nơi.
Luận đôi mắt có thể phát hiện ra những điều tốt đẹp, tại Luyện Linh Giới đã không còn nhiều.
Ngư Tri Ôn đi tới cạnh bờ đầm, nhấc mép váy ngồi xuống, cẩn thận từng li từng tí thò tay vào đầm nước.
"Mát lạnh... “
Dưới màn đêm mờ ảo, long ngư kinh động, sợ hãi, ánh trăng như cắt.
Ngư Tri Ôn cười cười, ở trong đầm nước quấy lên bọt nước, đám long ngư đuôi vàng lập tức bị dọa cuống quít chạy trốn.
Đêm nay trăng tròn, sáng như đĩa ngọc, lại không thấy ánh sao.
Ngư Tri Ôn thả bó Bạch Thiên Tinh trong tay xuống đầm nước, mặc cho gợn sóng cuốn đi, tách ra.
Không lâu sau, trong tinh đồng của nàng đã phản chiếu đầm nước lấp lánh, ánh sao đầy trời.
"Đây mới là nhân gian mỹ hảo... “
"Cứ chém chém giết giết, có gì thú vị đâu cơ chứ."
Lẩm bẩm một tiếng, dạo quanh tác phẩm đắc ý tinh đầm một vòng, lại thò tay xuống nước quấy động, trêu đùa long ngư bơi qua. Ngư Tri Ôn thu hồi vui vẻ, miệng nhỏ rất nhanh xẹp xuống.
Nàng có chính sự cần làm!
Đạo điện chủ lệnh cho nàng lên núi, cũng không nói nguyên do, chỉ nói đi một vòng Thanh Nguyên Sơn, quan tỉnh thành trận.
"Tam Thập Tam Thiên Phưởng Tinh La Văn Trận, muốn trong vòng nửa ngày bố trí xong, ngay cả Đạo điện chủ cũng phải tốn chút khí lực, rõ ràng khi dễ ta có tinh đồng. . "
Ngư Tri Ôn âm thầm khiển trách Đạo điện chủ.
Thiên Cơ Đại Trận này có tên "Tam Thập Tam Thiên”, thật ra là có ba mươi ba tâng biến hóa.
Không giống những đại trận khác, nó trước nhìn địa lợi, sau xem thiên thời, cuối cùng mới tới nhân hòa.
Bởi vì trận này vô cùng phiền phức, cho nên "Tam Thập Tam Thiên" cần thời gian tối thiểu một tháng mới có thể bố trí thành công.
Đạo điện chủ có lẽ không cần, một ngày là đủ.
Nhưng nếu như sư huynh Tư Đồ Dung Nhân vẫn còn, không có Châu Cơ Tinh Đồng gia trì, chỉ sợ cần ít nhất một tháng mới có thể bố trí xong.
Bởi vì trận này, nhập gia tuỳ tục.
Điểm mấu chốt nhất chính là "Thăm núi”!
Trận này người bố trí nhiều nhất chỉ phác họa ra ba mươi ba nét Thiên Cơ đạo văn, còn lại đều do hoa điểu thành đạo, sơn thủy thành văn, thuận theo tự nhiên mà kết thành trận.
Cho nên "Thăm núi" mới là khâu quan trọng nhất, vừa tốn thời gian vừa phí sức, bất kỳ một sai lâm nhỏ nào cũng có thể dẫn tới thất bại. Trận pháp phiền toái như vậy, lấy tính cách của Đạo điện chủ, đương nhiên sẽ không chạy tới bày trận.
Cho nên lúc trước ở bên ngoài Ngọc Kinh Thành, Ngư Tri Ôn nhận được cánh tay Thiên Cơ Khôi Lỗi của Từ Tiểu Thụ.
Đạo điện chủ liên hạ lệnh, bảo nàng sớm đến đây "Thăm núi".
Thăm núi hơn nửa ngày, bởi vì đề phòng sơ suất, ngay cả việc nhỏ không đáng kể cũng phải cẩn thận từng li từng tí, Châu Cơ Tinh Đồng cũng theo đó mở hơn nửa ngày.
Trạng thái Ngư Tri Ôn lúc này chính là lao lực quá độ.
Cũng may lúc này chỉ còn lại một bước cuối cùng.
"Chỉ cần nối liền thác nước, thạch đầm, cùng rừng cây xung quanh thành một khối, Tam Thập Tam Thiên Phưởng Tinh La Văn Trận. . “
"Không, Thanh Nguyên Sơn Đại Trận liền thành!"
Mỗi một cái Tam Thập Tam Thiên Phưởng Tinh La Văn Trận đều là tồn tại độc nhất vô nhị.
Tên dài như vậy, Ngư Tri Ôn muốn đổi cho thông tục dễ hiểu, dứt khoát gọi là “Thanh Nguyên Sơn Đại Trận".
Nàng không phải không muốn đặt cho nó một cái tên mỹ lệ.
Thế nhưng hiện tại nàng chỉ muốn nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ, sau đó ở bên cạnh đầm nước cùng thác nước, vượt qua một đêm thanh bình.
"2"
Vượt qua đầm đá nhỏ, đi tới phía trước thác nước.
Đá cuội bị thanh thủy thấm ướt, bên cạnh thác nước có một chiếc bàn nhỏ, trên bàn có đặt bút mực giấy trắng, đầy đủ mọi thứ. Hiển nhiên, nơi này từng có người ở.
Sơn cảnh thanh u như thế, có người tu hành tạm trú nơi đây, là chuyện rất bình thường.
Bên ngoài đầm đá nhỏ, Ngư Tri Ôn thấy được mấy đạo vết kiếm, hiển nhiên từng có người luyện kiếm.
Nàng đi tới chỗ bàn nhỏ.
Băng ghế đá ngay trên nước, vị trí cùng độ cao giống như chuẩn bị sẵn cho mình, thập phần hoàn mỹ.
"Nha."
Tâm tình càng vui vẻ!
Ngư Tri Ôn nhấc váy ngồi xuống, nâng cái chặn giấy trên bàn lên, lật trang giấy lại, tinh đồng đột nhiên run run.
Dưới ánh trăng mông lung, mặt dưới trang giấy thình lình xuất hiện ba chữ xinh đẹp: "Từ Tiểu Thụ."
Từ Tiểu Thự?I
Tại địa phương này, vẫn có thể nhìn thấy Từ Tiểu Thụ? Mặc dù dùng một loại phương thức khác. . .
Đạo điện chủ viết?
Ngư Tri Ôn bỗng nhiên kinh hãi.
Nhưng nhìn nét chữ này, hẳn là do nữ tử viết. ..
Không, thật có khả năng là Đạo điện chủ bày ra trò đùa quái đản!
Ngư Tri Ôn biết, chữ "Đạo" trong Đạo Khung Thương viết như thế nào. .. dù sao trong trong ngoài ngoài, đều tràn ngập một cỗ tao khít Thời điểm muốn cầm tờ giấy có ghi ba chữ "Từ Tiểu Thụ" lên, thu vào trong giới chỉ, cảm tạ thiên duyên.
Dưới thác nước cách đó không xa, đột nhiên truyền đến một đạo âm thanh cảnh cáo ôm ồm:
"Nó là của ta, ngươi không được trộm."
Có người?
Ngư Tri Ôn giật mình, trong lòng run lên.
Nàng đã đi một vòng đầm đá, từng quấy nước, cho cá ăn, thế mà vẫn không phát hiện nơi đây có người?
"Ail"
Tay trái lập tức lấy ra tinh bàn, quanh thân linh nguyên chấn động, Thiên Cơ đạo văn thành hình, nhìn tới phương hướng âm thanh phát ra.
"Râm rầm.. ˆ"
Thác nước rơi thẳng xuống.
Trên một tảng đá lớn dưới thác nước, cự nhân khôi ngô khoanh chân ngồi tính tọa.
Bộ dáng khờ khạo, hai mắt trừng rất lớn, tựa hồ đang cố bày ra vẻ phẫn nộ, thế nhưng có cảm giác...
Đáng yêu?
Hẳn là hình dung như thế đi, tuy có chút mạo phạm...
Thời điểm chuyển mắt nhìn lại, to con không có hơi thở, vốn như khô thạch, giờ phút này linh niệm mới cảm ứng ra được hắn tồn tại.
“Thật mạnh!" "Liễm Tức Thuật này. . "
Linh niệm thậm chí không thể kịp thời phát hiện ra đối phương!
Ngư Tri Ôn tự nhận bản thân không quá yếu.
Cho dù tu vi yếu hơn nữa, thế nhưng sau khi phát hiện ra nguy hiểm, tinh bàn Gôi Lan cũng sẽ tự động nhắc nhở mình, nhưng nó không có.
Tại một ngọn núi trong thế giới phàm nhân, thế mà có tồn tại có thể lừa gạt linh niệm, lừa gạt Côi LanI
Cẩn thận kiểm tra, Ngư Tri Ôn phát hiện khí tức to con nhiều nhất chỉ là Tiên Thiên.
Phía dưới tảng đá hắn đang ngồi, có gác một thanh thạch kiếm, cộng thêm vết kiếm mình nhìn thấy quanh thạch đầm...
"Chẳng lẽ, hắn là tên kiếm tu kia?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận