Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 840: Chỉ Thế Thôi (1)

"Từ Tiểu Thụ?"
Mấy ngón tay Thủ Dạ co quắp, âm thanh run run giống như bị điện giật.
"Nhận chất vấn, điểm bị động, +1."
"Không phải."
Từ Tiểu Thụ nâng nón lá trên đầu, vừa định nói chút gì.
"Từ Tiểu Thụ?!"
Âm thanh Thủ Dạ đột nhiên tăng cao, cái cằm căng ra, cổ hơi rướn về phía trước.
"Nhận chất vấn, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ trầm mặc một chút.
"Cũng không phải."
"Từ Tiểu Thụ! ! !"
Thủ Dạ quát lớn, thế giới quan ầm ầm vỡ tan, giờ phút này ngoại trừ gầm thét, cũng không có động tác nào khác.
Ông ta run run rẩy rẩy, vô thức duỗi ngón tay, lúc lên lúc xuống, run mạnh.
Cả người bởi vì kinh hãi, bởi vì rung động mà lắc lư. . .
Rõ ràng bản thân là cường giả cấp bậc Trảm Đạo.
Thế nhưng lúc này, Thủ Dạ đứng trên hư không, đều cảm giác bước chân phù phiếm, thân hình bất ổn.
"Ngươi là Từ Tiểu Thụ?"
"Sao ngươi có thể là Từ Tiểu Thụ?"
Giờ khắc này, Thủ Dạ thật muốn điên mất.
Ở trong không gian cổ tịch, lời nói hành động của "Thánh Nô lão nhị", từng màn từng màn hiện lên, không ngừng lặp lại.
Mỗi khi lặp lại một lần, cảm giác trùng kích sẽ mạnh hơn một phần.
Cái gọi là cử chỉ ngôn hành của "Thánh Nô lão nhị", giờ phút này, hung hăng đánh thẳng vào linh hồn Thủ Dạ.
Đầu óc trống rỗng, Thủ Dạ hơi hé môi, thế nhưng lại nói không thành lời.
"Ngươi nhận lầm người."
Từ Tiểu Thụ giả mù sa mưa trả lời.
Giờ phút này hắn chỉ hận vì sao mình lại cao hứng sớm như vậy, vì sao không nuốt thêm mấy viên đan dược, chạy xa hơn một chút.
Vì sao Thủ Dạ. . . tìm đến nhanh như vậy?
Rõ ràng mình có Ẩn Nấp, Biến Hóa, Thủ Dạ không thể tra được khí tức của mình.
"Sao ngươi tìm được lão phu?" Từ Tiểu Thụ vịn nón lá, điều chỉnh tốt thần sắc.
Hắn không phải người dễ dàng bỏ cuộc.
Có thể dùng miệng độn hồ lộng qua, hắn nhất định sẽ không động thủ.
Bởi vì. . . đánh không lại a!
"Lão phu. . . "
Thủ Dạ lần đầu tiên bị một câu xưng hô trùng kích đến.
Khóe miệng ông ta giật giật, tựa hồ muốn cười, nhưng trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi buồn vô cớ, không hiểu muốn khóc.
Tuyệt!
Từ Tiểu Thụ, thật tuyệt!
Sao hắn dám ở trước mặt nhiều Vương Tọa, Trảm Đạo như vậy, giả làm Thánh Nô lão nhị, còn làm đến hoàn mỹ vô khuyết?
Hắn làm thế nào khiến Thuyết Thư Nhân tin sái cổ, không chút nghi ngờ?
Hắn sao có thể bắt chước thành Thánh Nô lão nhị, còn giả thật đến như vậy?
Hắn. . .
Tư duy Thủ Dạ đình trệ.
Dừng lại một hồi, ông ta sững sờ hỏi: "Cho nên, Thánh Nô Vô Tụ, chính là Tang lão Thiên Tang Linh Cung, cũng chính là Phó hội trưởng Hiệp Hội Luyện Đan Sư Thiên Tang Thành."
"Đồng thời cũng là. . . sư phụ Từ Tiểu Thụ ngươi?"
Hoài nghi lúc trước từng xuất hiện, nhưng bị mọi người ngó lơ, giờ phút này trở nên rõ ràng.
Thủ Dạ đã không cách nào nhớ được đám người Hồng Y làm thế nào bỏ qua vấn đề này.
Thế nhưng, nếu người trước mặt là Từ Tiểu Thụ. . .
"Cho nên, hôm đó tại phủ thành chủ, Quỷ Thú là ngươi, Trương Thái Doanh, vô tội?"
"Cho nên, ngươi không chỉ có quan hệ với Thánh Nô, với Tuất Nguyệt Hôi Cung, mà đối với Quỷ Thú, ngươi cũng dây dưa không rõ?"
"Đây chính là nguyên nhân vì sao ngươi một mực cự tuyệt lão phu?"
Thủ Dạ cảm thấy mạch suy nghĩ nhất thông bách thông, đột nhiên phẫn hận nói: "Có phải hay không!"
Từ Tiểu Thụ trầm mặc một hồi.
Thủ Dạ lạ thường không có quấy rầy.
Thật lâu, Từ Tiểu Thụ lấy nón lá xuống, thở dài một hơi.
"Phải, cũng không phải."
Khuôn mặt huyễn hóa, đầu hơi trọc bắt đầu mọc ra tóc đen, hốc mắt thâm quầng thuế biến, con ngươi trở nên trong suốt.
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ chân thành tha thiết, trong mắt tràn đầy áy náy.
"Xin lỗi vì đã lừa ngài, nhưng tình thế bắt buộc, bất đắc dĩ, ta không thể không ra hạ sách này, nếu không, ngươi ta đều khó thoát khỏi không gian cổ tịch của Thuyết Thư Nhân."
"Nói cách khác. . . "
"Nói cách khác, ngươi còn cứu lão phu một mạng?" Thủ Dạ gầm thét lên tiếng.
"Cũng không thể nói trực tiếp như vậy. . . "
Từ Tiểu Thụ ngượng ngùng cười, nói: "Ngài có thể nói uyển chuyển một chút, ý tứ không sai biệt lắm, là được."
"Lão tử đập chết ngươi!"
Thủ Dạ hống lớn, muốn nhào lên.
Từ Tiểu Thụ giống như chim sợ cành cong, thân thể lắc một cái, biến mất không thấy đâu nữa.
"Tiền bối chậm đã, chờ một chút, cho ta giải thích một phen. . . "
"Ngươi còn muốn nguỵ biện?!" Thủ Dạ phát điên, thay đổi phương hướng, lần nữa nhào tới.
"Cũng đúng, nguỵ biện, hiện tại ta nói gì đều chỉ là ngụy biện, nhưng ta có nỗi khổ tâm a!"
Từ Tiểu Thụ dùng Nhất Bộ Đăng Thiên, lần nữa xuất hiện ở một bên khác, trịnh trọng nói: "Nhưng nếu không có nguyên nhân, ta cần gì khổ đến như vậy, ngài nói đúng không?"
"Ngươi mẹ nó câm miệng cho lão tử!"
"Được, ta im miệng."
Từ Tiểu Thụ lập tức ngậm miệng không nói.
Thủ Dạ vồ hụt mấy lần, rốt cuộc bình tĩnh lại.
Lúc này ông ta mới ý thức được, Từ Tiểu Thụ nắm giữ kỹ năng loại hình dịch chuyển không gian.
Vuốt vuốt lồng ngực, bình tâm tĩnh khí nói: "Ngươi một năm một mười, kể rõ những chuyện ngu xuẩn ngươi làm cho lão phu."
"Được."
Từ Tiểu Thụ lập tức gật đầu, ngoan đến không thể ngoan hơn, mở miệng liền nói: "Chuyện này nói ra rất dài dòng, trước hết phải nói từ Thiên Tang Linh Cung, đó là một buổi chiều gió nhẹ. . . "
"Ngươi mẹ nó câm miệng cho lão tử!"
Thủ Dạ tức đến xanh mặt.
Ai rãnh nghe tiểu tử ngươi nói về Thiên Tang Linh Cung?
Ngươi sợ lão phu bị lắc lư chưa đủ què sao?!
"Ngài bảo ta nói."
Từ Tiểu Thụ ra hiệu ông ta bình tĩnh, "Tiền bối tỉnh táo, ta có chuyện muốn nói, ân tình tặng kiếm, suốt đời khó quên."
Hắn trở tay lấy ra danh kiếm Diễm Mãng.
Thủ Dạ vừa nhìn thấy thanh kiếm kia, cả ngươi như muốn sụp đổ.
Ta mẹ nó đến cùng lên cơn điên gì, lại xem tên kia là người nối nghiệp, muốn trọng điểm bồi dưỡng?
Hắn còn là người sao?
Tên điên!
Quái thai!
Kỳ hoa kiêm biến thái!
Mấy từ này, đều không đủ hình dung họ Từ!
Tiểu tử này điên rồi?
Hắn sao dám răn dạy Thuyết Thư Nhân, hắn sao dám lừa gạt mười mấy tên Vương Tọa, Trảm Đạo?
Hắn sao dám. . .
Trong lòng Thủ Dạ điên đến tột đỉnh.
Tuy nói nghe rất dễ dàng, thế nhưng thời điểm chân chính xảy ra trước mặt mình.
Hơn nữa còn lấy một loại quá khứ trở thành hiện thực, sau khi thành công thực hiện hồi ức lại quá khứ. . .
Từ Tiểu Thụ, đúng là thiên lý nan dung!
"Man thiên quá hải, ve sầu thoát xác. . . "
Hai tay Thủ Dạ trùng điệp vỗ nhẹ, vô thức nỉ non.
Ông ta thậm chí không biết giờ phút này mình nên đối mặt như thế nào.
Trong lòng kinh hãi, kích động không thôi.
Kính nể lo lắng, nửa nọ nửa kia.
Nhưng đa phần, là không thể nào hiểu được, không dám tin. . .
Hắn làm sao làm được?!
Hắn là ma quỷ à?!
"Từ Tiểu Thụ."
Thủ Dạ đột nhiên bình tĩnh lại, thu liễm cảm xúc toàn thân, quên sạch sành sanh.
"Lão phu không quản ngươi làm gì, xuất phát từ nguyên do gì, nhưng có hai chuyện, ngươi không giải thích được, cho nên. . . "
"Ta không giết người!"
Từ Tiểu Thụ lập tức minh bạch.
Thậm chí ngay thời điểm hắn biết mình bại lộ, đã bắt đầu suy nghĩ đối sách.
"Ta không có giết người, Quỷ Thú, là bởi vì quan hệ bằng hữu mới cứu."
"Ta sẽ không gia nhập bất kỳ thế lực nào."
"Ta không có liên quan tới Thánh Nô. . . chuyện sư phụ ta là Thánh Nô, sau khi tiến vào không gian cổ tịch, Thuyết Thư Nhân đột nhiên truyền âm, ta mới biết."
Từ Tiểu Thụ pháo ngữ liên tiếp.
Thủ Dạ lại đột nhiên than khẽ, "Từ Tiểu Thụ, ngươi cho rằng hiện tại lão phu còn dám tin ngươi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận