Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 668: Thiện Lương Từ n Công (2)

"Đáng tiếc."
Sầm Kiều Phu lắc đầu, "Nếu như tên kia trở về, lần trước cũng sẽ không bị động như vậy. . . "
Ông ta tựa hồ nghĩ đến chuyện gì, ngữ khí đột nhiên có chút tức giận:
"Còn nữa, rời đi cũng thôi đi, hắn còn ra tay ngăn. . . "
"Ấy."
Người bịt mặt đưa tay ra, ngăn Sầm Kiều Phu nói tiếp.
"Cũng không phải chuyện quá đáng gì."
Y quay đầu cười, nói: "Hơn nữa, lần trước không phải hắn giúp mang hai tiểu gia hỏa kia về sao?"
"Hắn sẽ không rời khỏi Thánh Nô."
Người bịt mặt chắc chắn nói.
Ánh mắt ngưng tụ, trở nên vô cùng thâm thúy.
"Tuy đạo khác biệt, nhưng phương hướng nhất trí, trở về, chỉ là vấn đề thời gian."
Vù vù vù!
Trong lúc nói chuyện, Bạch Quật đột nhiên xuất hiện mấy đạo dị quang trùng thiên, khiến hai người đều phải ngoái nhìn.
"Thiên địa dị tượng."
Sầm Kiều Phu hơi thất thần.
"Xem ra lần bạo tạc này, tạc ra không ít bảo vật được thai nghén ở trong lòng đất."
"Chỉ sợ không gian dị thứ nguyên Bạch Quật, sẽ càng loạn hơn."
Trên mặt Sầm Kiều Phu xuất hiện ý cười.
"Loạn rất tốt."
Người bịt mặt gật đầu: "Càng loạn, Hồng Y vướng tay vướng chân, cơ hội của chúng ta sẽ càng lớn."
"Không sai, vậy chúng ta. . . "
"Tiếp tục."
Người bịt mặt nâng bàn tay giấu ở trong bao tay lên, chỉ tới phương xa, nói: "Ta chỉ có thể cảm ứng được là hướng kia, nếu như là vết nứt, còn phải dựa vào linh niệm của ngươi tìm."
Y dừng một chút, nắm tay lại, cười cười.
"Hiện tại ta chỉ là phế nhân, ngay cả linh niệm cũng không có."
Sầm Kiều Phu bật cười lắc đầu.
Tu vi Hậu Thiên.
Nguyên Phủ phong bế, đương nhiên linh niệm cũng sẽ không còn.
"Yên tâm, ta tìm được rồi."
Sau khi dứt lời, Sầm Kiều Phu thu hồi ánh mắt khỏi khe nứt mơ hồ truyền ra chấn động kêu gọi.
Quay đầu, nhìn về phía một bên khác.
Đó là phương hướng đội ngũ Hồng Y đang đi tới.
"Vậy còn Hữu Tứ Kiếm thì sao?"
Trong mắt ông ta hiện lên vẻ trêu chọc, "Thật từ bỏ?"
Người bịt mặt khẽ giật mình.
"Hữu Tứ Kiếm. . . "
Y trầm mặc.
Thật lâu, mới chậm rãi ngước mắt.
"Tùy tình hình, đi tìm vết nứt Hư Không Đảo trước, về phần Hữu Tứ Kiếm. . . "
"Tùy duyên."
Dừng một chút.
"Cũng có thể là, hữu duyên vô phận."
. . .
Nguyên Phủ.
"Phốc!"
Từ Tiểu Thụ phun ra một ngụm máu.
Ngẩng đầu.
Phía trên là ba tầng linh dược chí bảo đào từ Linh Dung Trạch.
Bởi vì thổ địa không đủ, cho nên chỉ có thể để đám bảo vật kia chịu ủy khuất, tạm thời trôi lơ lửng giữa không trung.
Giờ phút này linh dược hương khí màu hồng phấn đã lan ra toàn bộ không gian Nguyên Phủ.
Từ Tiểu Thụ nhíu mày lại, nhìn Ngư Tri Ôn đang hôn mê ở trong ngực.
Vung tay lên, ngăn cách không gian linh dược ở phía trên.
Tiểu thế giới Nguyên Phủ là của hắn.
Muốn ngăn cách không gian, chỉ cần một cái ý nghĩ mà thôi.
"Chiếu cố nàng ấy."
"Có lẽ ta cần ra ngoài một chuyến nữa."
Đặt Ngư Tri Ôn ở trước mặt Mộc Tử Tịch, Từ Tiểu Thụ dặn dò vài câu, lại phát hiện không tiểu sư muội không có hồi âm.
"Còn làm gì thế?"
Hắn vỗ đầu tiểu cô nương một cái, phát hiện cô nàng đang trợn tròn mắt nhìn sau lưng mình.
"Thế nào?"
Vừa quay đầu, thấy tiểu hòa thượng xuẩn manh ngồi bệt trên mặt đất, đồng dạng nhìn Mộc Tử Tịch.
"Các ngươi, quen nhau?"
Từ Tiểu Thụ nghi ngờ hỏi.
Hai người này, vậy mà quen biết?
Là bởi vì chibi như nhau ư?
Lúc trước trong nháy mắt bạo tạc, hắn không chỉ kéo Ngư Tri Ôn vào Nguyên Phủ, mà còn kéo tiểu hòa thượng mới gặp mặt một lần vào.
Từ Tiểu Thụ không muốn bại lộ Nguyên Phủ.
Nhưng nhìn tiểu hòa thượng có khả năng còn chưa tới vị thành niên kia, vẫn lạc dưới Ngưng Đan Thuật, hắn không đành lòng.
Giờ phút này. . .
"Yêu nữ, nguyên lai ngươi trốn ở đây!"
Bất Nhạc tức giận nhảy dựng lên.
Ngư Tri Ôn không chịu được bạo tạc, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, cũng không đại biểu "Nguyện lực" đỡ không nổi.
Giống như Từ Tiểu Thụ.
Bất Nhạc chỉ bị năng lượng cực nóng sơ kỳ tổn thương.
Nhưng tiến vào Nguyên Phủ, không chỉ "Nguyện lực" khôi phục.
Khí tức sinh mệnh bành trướng nơi đây, giúp y gần như trong nháy mắt khôi phục sức chiến đấu.
"Từ Tiểu Thụ, sao ngươi lại kéo tên tiểu hòa thượng này vào?"
Mộc Tử Tịch hồi thần lại, chu miệng: "Y muốn giết ta!"
"Hở?"
Từ Tiểu Thụ trố mắt nhìn, cũng quay đầu: "Chuyện là thế nào?"
"n công, chuyện này không liên quan đến ngươi."
Tiểu hòa thượng Bất Nhạc phân biệt thị phi rất rõ ràng.
Bạo tạc vừa rồi có lẽ ngay cả mình cũng không ngăn nổi, là Từ Tiểu Thụ kéo mình vào nơi này bảo mệnh.
Vừa mới tiến vào, Bất Nhạc liền phát hiện vùng không gian này vô cùng thần dị.
Dám bại lộ nơi này với ngoại nhân, còn không sợ mình sinh ra tà niệm đoạt bảo.
Bất Nhạc đương nhiên kính nể người trước mặt không thôi.
Nhưng chuyện cũng có chuyện this chuyện that.
Tiểu cô nương kia trộm Ngục Không Ma Trượng, ma khí trên người khủng bố vô biên, Bất Nhạc y nhất định phải độ nàng.
"Ta quen với vị nữ thí chủ này, nàng có bệnh, còn trộm đồ của ta, ta nhất định phải tịnh hóa nàng." Bất Nhạc chắp tay trước ngực.
"Ngươi mới có bệnh!"
Mộc Tử Tịch lập tức xù lông, "Ngươi đánh không lại ta, thiền trượng là chiến bại phẩm, ta chẳng qua là thu lấy phần thưởng, có gì không đúng?"
Bất Nhạc trì trệ, đột nhiên hoàn hồn.
"Không phải như vậy, yêu nữ, ngươi sai."
"Bần tăng không thua ngươi, bần tăng thua bởi ma khí của Ngục Không Ma Trượng, điểm này, không liên quan gì đến đôi mắt của ngươi."
"Hơn nữa."
Hắn dừng một chút, nói: "Ngươi đánh không lại bần tăng, lúc trước so đấu với bần tăng, là một người khác!"
Bất Nhạc quay đầu lại.
Nhìn thêm vài lần, phát hiện A Giới vậy mà không tại.
"Tên kia không có vào, chết rồi?"
Ánh mắt Bất Nhạc ảm đạm đi một chút.
Vất vả lắm mới tìm được đồng bọn đánh ngang tay, có thể đọ sức với mình.
Bất Nhạc còn rất vui mừng vì tìm được tri âm.
Nào ngờ, Từ ân công cứu mình, lại không cứu người kia?
"n công. . . "
Bất Nhạc quay đầu, có chút không tin.
Tên kia, mình nhìn ra được, hẳn là người quen của Từ ân công, sao Từ ân công lại không kéo y vào?
"Cái gì ân công ân thụ. . . "
Từ Tiểu Thụ nhíu mày lại.
Vừa rồi nghe thấy tên này muốn giết Mộc Tử Tịch, hảo cảm liền mất sạch sành sanh.
"Ngươi tên gì, lai lịch ra sao, vì sao lại muốn giết sư muội ta?"
"Còn nữa, khi nãy ngươi chạy xuống làm gì?"
"Nói chi tiết."
"Nếu không, liền đá ngươi ra khỏi Nguyên Phủ!"
Thần sắc Bất Nhạc sững sờ.
Sư muội?
Chuyện này. . .
Y nhất thời không biết nên nói gì cho tốt.
Người mình muốn tịnh hóa, lại là sư muội của ân công?
"Không nói đúng không?"
Từ Tiểu Thụ cười lạnh một tiếng, rút ra một cây roi.
Đây là Giác Minh Tiên của Trương phủ lão nhi, sau khi lão vẫn lạc, Tiểu Ngư đã lấy tới cho mình.
Mặc dù lúc trước không biết, nhưng may mà Tiểu Ngư đã sớm thông tri công dụng cho mình.
"Ta nói, ta nói. . . "
Bất Nhạc gấp lên, bờ môi hé mở.
Từ Tiểu Thụ đột nhiên dừng tay.
Đúng rồi!
Nơi này là Nguyên Phủ.
Thực lực tiểu hòa thượng không đến Vương Tọa, cũng không cần khu trục, vây khốn là được.
"Không cần nói."
Hắn đưa tay bịt miệng tiểu hòa thượng, trực tiếp dùng Giác Minh Tiên trói lại.
Linh niệm khẽ động, tiểu hòa thượng liền bị treo giữa không trung, trực tiếp bị không gian giam cầm.
Bất Nhạc: ? ? ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận