Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 211: Ngưng Đan Thuật

"Ồ?"
Từ Tiểu Thụ nhíu mày lại: "Các ngươi không nhìn thấy?"
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 4."
Diệp Tiểu Thiên kiên quyết ngậm miệng, nâng tay vẽ vào trong hư không, hư không lập tức xuất hiện một màn ánh sáng, rõ ràng là tình cảnh ở trong thế giới bạch sắc hỏa diễm.
"Đây là linh kỹ gì?" Con mắt Từ Tiểu Thụ lập tức sáng lên.
"Đại Chuyển Thiên Cảnh."
"Cái gì cũng có thể nhìn thấy?"
"Ừm, hửm?"
Diệp Tiểu Thiên vừa ừm xong, chợt cảm thấy không đúng, nói: "Ngươi có ý gì?"
"Ha ha, không phải như ngài nghĩ."
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 4."
Từ Tiểu Thụ đánh giá cung chủ đại nhân một lượt, trong mắt bỗng nhiên có chút giật mình.
Sau khi màn sáng thành hình, lực chú ý của đám người hiển nhiên cũng bị chuyển di, Từ Tiểu Thụ không làm trò nữa, nhìn về phía Đại Chuyển Thiên Cảnh thần kỳ.
Không phải hình chiếu dị giới, Diệp Tiểu Thiên căn bản không tốn nhiều sức.
Thậm chí y đều không cần nhìn màn sáng này, hai mắt có thể trực tiếp xuyên thủng thế giới bạch sắc hỏa diễm kia.
Bên trong Long Dung Giới, ba người đứng đấy, hiển nhiên không có Từ Tiểu Thụ, bầu không khí liền vô cùng ngưng trệ.
Nhiệt độ cao hấp cho mấy người mồ hôi đầm đìa, Sầm Kiều Phu rõ ràng không thích ứng với nhiệt độ như vậy, nhẹ nhàng hà hơi một cái, một trận sương mù bao phủ ông ta, cách biệt với hơi nóng.
"Chỉ có thể?"
Ông ta vỗ tay lên búa nhỏ, nếu như vẻn vẹn chỉ có thể, vậy lão đầu nón lá này thật đúng là không đáng để ông ta mong đợi.
Tang lão cười, sau đó trên mặt lãnh ý um tùm.
"Sầm Kiều Phu, nhớ kỹ giờ phút này, đây là thời khắc cao quang dủa ngươi!"
Nón lá vừa nhấc, không thấy mảy may động tác, bên trên Long Dung Giới xuất hiện vô số hỏa tuyến màu trắng, đột nhiên lao tới Sầm Kiều Phu.
Nhiệt độ của Tẫn Chiếu Thiên Viêm, hiển nhiên không ai muốn nếm thử.
Sầm Kiều Phu trong nháy mắt lao đi, mấy đạo bạch sắc hỏa tuyến đánh vào một chỗ, trong nháy mắt nổ vang.
Một tiếng ầm vang, khí lãng cuộn trào, bạo phá vốn có thể oanh phá thương khung, lại bị hạn chết ở bên trong Long Dung Giới, uy lực có thể nghĩ.
Thân hình Sầm Kiều Phu trực tiếp bị chấn bay, nhưng thời khắc mấu chốt ổn định, tránh khỏi vận mệnh nhào tới vách kết giới bạch sắc hỏa diễm.
Nhiệt độ nơi đó, cho dù chỉ nhìn một chút, đều có thể thiêu cháy linh hồn.
Từ Tiểu Thụ ở bên ngoài nhìn thấy mà giật mình.
"Đáng sợ như vậy?"
Người khác không biết, nhưng hắn đồng căn đồng nguyên, nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Mấy đạo bạch sắc hỏa tuyến kia, hình như là hỗn hợp vô số khỏa áp súc hỏa chủng.
Như vậy lực phá hoại giao thoa, nếu không có Long Dung Giới hạn chế, chỉ sợ đã nỗ bay nửa cái nội môn rồi?
"Tang lão..."
Giang Biên Nhạn nhìn Đại Chuyển Thiên Cảnh nỉ non lên tiếng, gã nhớ thời điểm lần trước nhìn thấy lão nhân này, tựa hồ còn có tự tin có thể ngang nhau.
Nhưng mà hơn mười năm không gặp, lão gia hỏa kia đã hoàn toàn bỏ mình lại ở phía sau.
Đừng nói gã, ngay cả mấy người của Linh Cung cũng bị kinh trụ.
Tang lão quả thật rất ít khi xuất thủ, khiến cho ký ức của bọn họ mơ hồ dừng lại ở mười năm trước.
Hiện tại tận mắt nhìn thấy, không thể không bị tin phục.
"Thật mạnh!"
Tiếu Thất Tu trầm giọng nói: "Có lẽ ông ấy nói đúng, chúng ta quả thật bị Linh Cung trói buộc..."
Mấy người lần nữa trầm mặc, Từ Tiểu Thụ âm thầm trộm liếc thêm vài lần, thế nhưng chưa từng nhìn thấy thần sắc hối hận trên mặt bọn họ.
"Đạo bất đồng, lựa chọn khác nhau mà thôi."
Bốn người đồng thời kinh ngạc, tựa hồ không ngờ Từ Tiểu Thụ lại có thể nói ra lời này, nhưng cũng không nhiều lời.
Bên trong Long Dung Giới.
Bạo phá như vậy đối với Từ Tiểu Thụ mà nói rất phi phàm, nhưng đối với hai người ở đây, hiển nhiên vẫn có chút không đáng chú ý.
Người bịt mặt chấp chưởng Mộ Danh Thành Tuyết, một kiếm trảm phá khí lãng.
Sầm Kiều Phu càng đừng nói, chỉ cần công kích không đánh vào người, chỉ dựa vào dư ba căn bản không thể khiến ông ta tổn thương mảy may.
Ông ta chém một búa lên trời, một vết cắt màu đen trong nháy mắt xuyên thủng Long Dung Giới.
Nhưng mà kết giới giống như màn nước, vết cắt qua đi liền khôi phục nguyên trạng.
"Có chút môn đạo."
Sầm Kiều Phu giật mình, bên trong lưỡi búa của ông ta ẩn chứa đại đạo chi lực cùng linh nguyên chi lực, thế nhưng lại không thể chém nát kết giới.
Ngược lại giống như, sinh sinh bị thiêu sạch.
Không, không phải thiêu sạch, là bị nuốt hết!
Lực lượng của mình, lại bị Long Dung Giới ăn, sau đó hóa thành nguồn năng lượng để nó duy trì nó nhiệt độ cao.
"Thủ đoạn cao cường!"
"Nói như vậy, ta không ra được rồi?"
Tang lão cười lạnh một tiếng: "Ngươi có thể thử một chút."
Sầm Kiều Phu nắm lấy lưỡi búa bay nhào đi.
"Không cần thử, chỉ cần ngươi nằm xuống, Long Dung Giới cẩu thí này nhất định sẽ tự sụp đổ!"
Bóng người loé sáng đến, Tang lão lại không sợ hãi không hoảng hốt.
Ông ta nhấc tay, trong miệng thầm quát một tiếng:
"Hồng Lô!"
Chỉ một thoáng, Long Dung Giới phảng phất hóa thành thiên địa dung lô, vô tận bạch sắc hỏa diễm từ dưới nền đất phun ra ngoài, trong nháy mắt lấp đầy cả vùng không gian cho.
Bên ngoài, Đại Chuyển Thiên Cảnh lập tức ong ong rung động, tựa hồ không chịu nổi nhiệt độ cao như thế, trực tiếp phá diệt.
Diệp Tiểu Thiên vội vàng ổn định, nhưng mà hình tượng một mảnh trắng xoá, hoàn toàn không nhìn thấy gì nửa.
Cảm Giác của Từ Tiểu Thụ lại thấy rõ ràng.
Dưới công kích diện rộng như thế, không chỉ Tang lão cùng Sầm Kiều Phu, ngay cả người bịt mặt cũng không thể tránh được.
Trên thân hai người đồng thời dấy lên ngọn lửa hừng hực, căn bản không thể dập tắt.
"Thứ quỷ gì?!"
Lần này Sầm Kiều Phu kinh ngạc, ông ta dùng linh nguyên dập lửa, linh nguyên bị đốt, dùng nữa đại đạo bài xích, đạo cơ bị đốt!
Hỏa diễm bá đạo như vậy, làm cho ông ta tựa hồ nhớ tới chuyện gì.
"Tẫn Chiếu Thiên Viêm? Ngươi là đồ đệ của Tẫn Chiếu Bán Thánh?"
Tang lão không có trả lời, song tay vồ một cái, hỏa diễm kinh khủng giống như trực tiếp đốt xuyên qua linh hồn hai người.
Sắc mặt Sầm Kiều Phu lập tức trầm xuống, ngay cả tóc đều trắng đi một chút.
"Đạo mệnh cũng có thể đốt?"
Con ngươi co rụt lại, ông ta không còn bình tĩnh được nữa.
Thân thể lão giả vốn hơi còng xuống, nhưng xem như cường tráng, tuy nhiên dưới công kích này, lại trực tiếp thiêu đến làn da phát nhăn, tựa hồ ngay cả thân thể đều già nua hơn một chút.
"Tiều phu!"
"Đồ vật đã lấy được, không cần tiếp tục đánh, chúng ta đi thôi!"
Người bịt mặt đồng dạng thống khổ, đây không phải là lần đầu tiên y nếm thử mùi vị của Tẫn Chiếu Thiên Viêm, đạo cơ của mình vốn đã bị thương, căn bản không chơi với lão nhân này nổi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao y không muốn đánh với Tang lão.
Lão đầu này rất buồn nôn, làm địch nhân của ông ta, cho dù không chết, nhưng cũng sẽ bị phế hơn nửa, vả lại loại tổn thương kia không có cách nào chữa trị.
Được không đủ bù mất!
Rút Mộ Danh Thành Tuyết từ phía sau lưng ra, kiếm ý ngút trời trực tiếp biến mất ở trên vách Long Dung Giới.
Người bịt mặt đau đầu, hỏa diễm không gì không thể đốt này quả thực đáng sợ.
Y truyền âm nói: "Toàn lực chém ra, chúng ta rời khỏi nơi này trước."
Sầm Kiều Phu gật đầu.
Ông ta đã nhận ra chỗ buồn nôn của lão đầu trước mắt, đương nhiên cũng không muốn tiếp tục đánh nữa.
Lưỡi búa khó khăn lắm nhấc lên, Tang lão lại xùy cười ra tiếng.
"Đánh không lại, muốn chạy?"
Hai tay của ông ta điểm ra, Long Dung Giới vây khốn hai người lập tức nứt ra, hóa thành hai đoàn hỏa cầu to lớn, như mặt trời chói chang hạ xuống đại địa, khiến vạn vật bốc hơi.
Từ Tiểu Thụ nhìn muốn lòi cả mắt, thủ pháp này nhìn có chút quen thuộc?
Một giây sau, thủ đoạn quen thuộc hơn tới.
Chỉ thấy hai tay Tang lão bóp, hai khỏa mặt trời giống như bị ngưng tụ, trực tiếp hóa thành hỏa cầu hình người.
Năng lượng áp súc bàng bạc vô tận, chỉ hơi rò rỉ một chút.
Khí vụ rò rỉ, trực tiếp nấu chảy không gian thiên địa.
Người ở bên trong, kết cục có thể nghĩ.
Từ Tiểu Thụ kinh ngạc.
Phương thức chiến đấu hắn vừa với nghĩ ra, lại bị tử lão đầu kia dùng trước.
"Ngưng Đan Thuật?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận