Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 2573: Chúng Ta, Nên Làm Gì Đây?

Chương 2573: Chúng Ta, Nên Làm Gì Đây?Chương 2573: Chúng Ta, Nên Làm Gì Đây?
"Nhanh."
"Làm phiền nhanh một chút, cảm ơn ngài."
Ngón tay A Diêu một mực run rẩy, trong xe thỉnh thoảng vang lên tạp âm tỳ bà va chạm.
"Ngươi nói cái gì?"
"Làm phiền nhanh một chút, cảm ơn ngài." A Diêu lớn tiếng hơn, nhưng cũng chỉ lớn hơn một chút xíu.
"Đã rất nhanh, đừng thúc, đụng người sẽ không tốt!"
Phu xe biết người ngồi phía sau chỉ là phàm nhân có chút tiền, không phải Luyện Linh Sư, tướng mạo xấu xí, cho nên tính tình không được tốt.
"Xin, xin lỗi. . "
A Diêu rụt đầu lại, tiếng như ruồi muỗi, cũng không biết phu xe ngựa có nghe thấy hay không.
Đoạn đường này tuy ngắn mà dài, nàng có cảm giác mình phảng phất đã đi tận một thế kỷ.
Thời điểm xe ngựa đột nhiên ngừng lại, trong thùng xe đồng dạng vang lên một tiếng "Cạch'.
Không lâu sau, A Diêu ôm lấy trán, lông mày nhíu lại, ôm tỳ bà xoay người đi ra.
"Cảm ơn ngài."
Nàng đưa qua một túi Linh Tinh, không dám nhìn phu xe ngựa, bởi vì Hương di từng dạy, cho dù chỉ là một cái ánh mắt, đều có thể dẫn xuất tai họa. "Đi thong thả, không tiễn."
Phu xe ngựa ước lượng túi tiền, cười hắc hắc, đưa mắt nhìn khách nhân rời đi, phát hiện bóng lưng hơi có vẻ uyển chuyển, chậc chậc thở dài:
"Cái mông vừa lớn vừa tròn, nhìn rất ngạo nghễ. . "
Cách đó không xa, thân thể A Diêu khẽ run rẩy, bước chân càng nhanh.
"Đáng tiếc là sửu quỷ."
"Bằng không hôm nay, lão Triệu ta liền có thể thoải mái một chút. . “.
Sau khi A Diêu xuống xe, nàng lập tức tìm một chỗ kín đáo ẩn mình, rất nhanh liền tìm thấy bản hiệu quán trà Đổng Ký.
Trên đường có hơi loạn, tiếng người huyên náo, chỉ chỉ trỏ trỏ, không biết đang nghị luận chuyện gì.
Nhưng không ai chú ý tới mình, đây là chuyện tốt.
A Diêu không có trực tiếp tiến vào quán trà Đổng Ký, mà là cẩn thân quan sát các nơi ẩn nấp trước tiên.
Lớn lên tại U Quế Các, nàng đã sớm luyện ra năng lực nhìn mặt nói chuyện, từ trong các loại chi tiết nhỏ, tìm đến kết quả chính xác.
Muốn ra khỏi thành, không có khả năng quang minh chính đại.
Hương di có thể tại xung quanh quán trà, thậm chí xung quanh các loại quầy hàng, chỉ là không thể nào quang miinh chính đại làm khách uống trà.
Không phải ai cũng giống như Từ Cố Sinh, rêu rao khắp nơi.
Rất nhanh, A Diêu thấy được chủ quán mứt quả sắc mặt trắng bệch cách đó không xa, ánh mắt chuyển xuống, nhìn xâu hồ lô đường rơi trên đất.
Nhìn ra được, đây là nguyện nhân khiến cho chủ quán hoảng sợ. Trong tiếng ôn ào huyên náo, tứ phương rối loạn, duy chỉ có hẻm nhỏ bên cạnh quán trà có chút yên tĩnh.
Là một nơi ẩn thân không tệ. ..
A Diêu cúi đầu lặng lẽ đi tới, không một tiếng động, cho đến "ba" một tiếng, nàng đụng phải một đoàn mềm mại.
Ngước mắt nhìn lên, nàng thấy được gương mặt nữ tử lạ lãm, lãnh diễm.
"Thật xin lỗi, ta... "
A Diêu còn chưa nói hết đã sững lại.
Nàng nhận ra trang sức trên tai nữ tử này, là Đông Đông!
Trong mắt A Diêu hiện vẻ vui mừng, lại đột nhiên trở nên hoảng sợ,'ba" một cái mềm oặt ngã xuống đất.
"Đông Đông tỷ. . .'.
Cùng một thời gian, ánh mắt Đông Đông trở nên sắc lạnh, nghĩ đến lúc trước Hương di thăm dò.
Hành động lần này, thật chỉ đơn giản là "Thăm dò" thôi ư?
Trong ba người, nhất định có người tâm hoài quỷ thai!
Nhưng nhìn ánh mắt "Sửu nữ" trước mặt lóe lên vẻ mừng rỡ, sau đó biến thành kinh hoảng cảnh giác, lại nghe thấy một tiếng "Đông Đông tỷ" vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Đông Đông nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi.
Mi Nhi, Hương di không xử bạc với ngươi a. ..
Nhưng vừa mở ra mắt, nàng lại nhìn thấy cách đó không xa, mứt quả rơi trên mặt đất không ai dám nhặt, bên tai lại vang lên âm thanh "Ai dám động đến Hương di".
Là cố ý?
Hay chân tình bộc lộ?
Hoặc là, mọi người đều không phải phản đồ, Hương di chỉ muốn thăm dò một chút?
Đông Đông há to miệng, trong mắt tràn ngập mơ màng.
Không đoán được, Hương di, Đông Đông thật không đoán được, Đông Đông quá ngu...
"Ngươi đi đi."
Đông Đông nhìn nữ tử ôm tỳ bà ngã trên mặt đất, hờ hững nói ra.
Nàng không tin ai cả, nàng chỉ tin một mình Hương di.
"Ngươi không phải. .. vậy, Mi Nhi tỷ đâu?"
A Diêu thông minh linh hoạt, sao có thể không nhìn ra phản ứng của Đông Đông tỷ, chứng minh nàng hẳn không phải phản đồ.
Đông Đông trâm mặc nửa ngày, lắc đầu nói ra:
"Chuyện này không liên quan tới ngươi.'
"Vừa rồi nơi này có trên trăm Bạch Y, ngươi ta nàng, nhất định có một người để lộ tiếng gió."
"Ta không giết ngươi, ta nghe theo Hương di nói, nhớ tới tình cảm hơn mười năm."
A Diêu nhìn nàng, nước mắt chảy xuống, ôm tỳ bà, cảm giác bị toàn bộ thế giới vứt bỏ.
"Còn không đi!" Đông Đông quát lạnh một tiếng, lộ ra sát cơ.
Khí cơ Thái Hư cuồng bạo đè xuống, chỉ tiết lộ nửa điểm "Phốc" một tiếng, tỳ bà co lại đến góc ngõ, nhiễm lên một mảnh huyết sắc.
Hai mắt A Diêu trắng dã, ngay cả nói chuyện đều có chút gian nan: "Ta... "
Đông Đông ngây ngẩn cả người.
Nhìn phần cằm A Diêu huyết sắc bị nhiễm đỏ, nàng cuối cùng nhớ ra cô nương trước mặt chỉ là phàm nhân, sao có thể gánh được khí tức Thái Hư?
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi... “
Đông Đông vội vàng ngồi xuống, ôm lấy cô nương yếu đuối điềm đạm đáng yêu kia, dùng linh nguyên kiểm tra.
Gân mạch A Diêu đứt đoạn, cách chết không xa.
"Xin lỗi...
Cảm xúc Đông Đông kém chút sụp đổ, chợt khóc lên.
Hương di vừa rời đi, nàng liền hoảng đến cực điểm, ngay cả tư duy bình thường đều khó có thể duy trì.
Vừa ý thức được mình còn là một tên Luyện Linh Sư, nàng mới vội vàng móc ra đan dược đút cho A Diêu, miễn cưỡng giúp đối phương bảo trụ tính mạng, sau đó không ngừng xin lỗi.
"Đông Đông tỷ... "
A Diêu ngắn ngủi hôn mê, lúc này đã khôi phục thanh tỉnh, chuyện đầu tiên nàng hỏi chính là:
"Hương di đâu?”
"Nàng ở bên trong." Bên trong?
Thuận ngón tay nhìn lại, đường phố ngoại trừ ồn ào, cũng chỉ có ồn ào.
A Diêu lập tức ý thức được chuyện gì: “Luyện Linh Sư... . giới vực?”
"Đúng vậy."
"Tình huống, thế nào?"
"Ta không biết, ta không biết." Cảm xúc Đông Đông đột nhiên có chút sụp đổ, Ta chỉ, ta chỉ nhìn thấy Mi Nhi tiến vào... “
Mi Nhi?
Vì bảo hộ Hương di, Mi Nhi tỷ tiến vào giới vực?
"Vậy ngươi... ..
A Diêu kém chút thốt ra, nhưng kịp thời phanh lại.
Mình không cách nào hỗ trợ, sao có thể cầu người khác liều mạng, tiến vào giới vực chịu chết?
Đông Đông ôm đầu, trong mắt nổi đầy tơ máu, giống như phát điên quát âm lên:
“Ta không dám!"
"Đông Đông tỷ chính là phế vật, Đông Đông tỷ toàn bộ nhờ đan dược tích tụ ra, Đông Đông tỷ sợ đau, Đông Đông tỷ càng sợ chết, III"
Tranh.
Tỳ bà rơi xuống mặt đất, dư âm bất chợt vang lên.
A Diêu bị dọa đến không dám thở mạnh, bối rối nhìn bốn phía, thấy không có người chú ý tới hẻm nhỏ, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ta, mới là phế vật... “ Tiếp theo, trong mắt nàng hiện đầy vẻ mê mang:
"Đông Đông tỷ, vậy hiện tại chúng ta, nên đi đâu đây?"
Đông Đông cúi đầu xuống, sợi tóc tán loạn che lấp gân xanh bò đầy mặt nàng, linh hồn phản bị dồn vào đường cùng, không chốn dung thân.
"Đúng vậy."
"Hai tên phế vật chúng ta, nên làm gì đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận