Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1680: Huyền Vũ Môn (2)

"Nhương thân nhương thân, mau nhìn, mưa sao băng oa! Mưa sao băng thật lớn! Đây là trận mưa sao băng thứ hai hàm hàm nhìn thấy!" Tiểu nữ oa ở trong ngực mẫu thân liều mạng đạp loạn, cảm giác mình đang ở trên thiên đường.
(Dịch: hàm hàm = ngu ngơ)
"Con bé ngốc này, đã nói "hàm hàm" không phải dùng như thế. . ." Phụ nhân vô thức rụt đầu, sợ người qua đường lại cười nhạo.
Nhưng sự thật chứng minh nàng đã nghĩ nhiều, bởi vì giờ phút này lực chú ý của mọi người đã không còn đặt ở trên hai chữ "hàm hàm", mà là nhao nhao ngước mắt, thần sắc tràn ngập kinh hãi cùng sợ hãi, giống như linh hồn bị người rút ra.
Một màn này quá kinh dị!
Phụ nhân giống như nghĩ đến chuyện gì, hai mắt trừng lớn, trực tiếp bế "hàm hàm" đang đu trên đầu mình xuống, ngửa đầu nhìn lên thương khung.
"Chuyện này. . ."
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền tê cả da đầu.
Trên không trung, Thiên Không Thành vốn chỉ lộ ra không đến một phần ba, chẳng biết từ lúc nào đã thoát ly không gian loạn lưu trọn vẹn bảy tám phần.
Giờ phút này, hơn phân nửa thành trì lộ ra ngoài, nghiêng nghiêng, giống như bầu trời đang sập xuống, ngay cả đại môn cổ thành cũng lộ ra ngoài.
Âm thanh "Ù ù ù" vẫn còn đang kéo dài.
Tốc độ Thiên Không Thành tránh thoát hư không trói buộc, nhanh đến mức dùng mắt trần cũng có thể nhìn thấy.
Liệt thạch phủ đầy vết tích thời gian, bởi vì bị vết nứt không gian cắt chém hóa thành từng khối to lớn, nhao nhao oanh xuống kết giới hộ thành.
"Đây chính là. . . mưa sao băng?"
Phụ nhân nghĩ đến những lời nữ oa nhà mình mới nói.
Chỉ là hiện tại, đây nào phải mưa sao băng dị bảo giống như ở Vân Lôn Sơn Mạch?
Đây rõ ràng là tai nạn a!
Âm thanh "Ù ù ù" vang vọng bên tai không dứt, cộng thêm biến cố đột nhiên phát sinh, khiến trong lòng mỗi người đều sinh ra cảm giác bất lực xoay chuyển.
"Sẽ không phải, thật rơi xuống đấy chứ. . ." Có người thì thào lên tiếng.
Âm thanh tự hỏi hòa cùng âm thanh đá lớn rơi xuống, vô cùng đột ngột, tựa hồ thật ẩn chứa lực lượng một câu thành sấm.
Bởi vì Thiên Không Thành phía trên cửu thiên, lấy góc thành môn kia làm điểm tựa, nếu tiếp tục rơi xuống, khẳng định sẽ va chạm với Đông Thiên Vương Thành.
"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!"
"Đông Thiên Vương Thành chúng ta có Thánh Thần Điện thủ hộ, chỉ cần Thánh Thần Điện tại, vương thành tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện!"
"Không sai, chúng ta phải tin tưởng Thánh Thần Điện, nhiều năm như vậy, bọn hắn giải quyết nhiều chuyện lớn như thế, ngay cả không gian dị thứ nguyên cũng có thể đóng lại, chỉ là Thiên Không Thành, sao đáng nhắc tới?"
Tất cả mọi người đều đang lừa mình dối người.
Người ngâm thơ rong đang gặm quả táo bỗng nhiên thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đám người, phát ra một đạo âm thanh không đúng lúc:
"Không gian dị thứ nguyên chỉ là phiền toái nhỏ, Thiên Không Thành không phải còn có danh xưng Thất Đoạn Cấm sao? Các ngươi đều quên rồi?"
"Ách. . ." Một tiếng này khiến cho tất cả mọi người im lặng, sau đó mọi người nổi giận tập kích, lá rau, trứng gà không chút kiêng nể oanh thẳng vào mặt người ngâm thơ rong nghèo túng.
"Chó chết, im miệng!"
"Cái miệng quạ đen nhà ngươi, không nói lời nào không ai bảo ngươi bị câm đâu, cút về viết tiếp "Cẩu oa thơ" của ngươi đi!"
"Ăn một chiêu phi cước, chết đi cho lão tử. . ."
Người ngâm thơ rong bị dọa đến đánh rơi quả táo, hấp tấp chạy vào trong hẻm nhỏ âm u.
"Bành bành bành. . ."
Thời gian trôi qua, trên mặt đất đã chất đống rất nhiều đá vụn.
Tầng suất đá vụn rơi xuống càng lúc càng cao, khiến cho mọi người cảm thấy tận thế sắp tới, mà kết giới hộ thành bảo vệ bọn họ, giống như trở thành bài trí.
"Không đến mức đi, kết giới vẫn còn, sao đá vụn có thể tiến vào được?"
"Chẳng lẽ bọn chúng có ý thức, biết khoan xuyên kết giới?"
"Nhưng. . . kết giới hộ thành không có tổn hại, thậm chí một vết nứt một khe hở cũng không có!"
Tất cả mọi người không hiểu nhìn một màn này.
Mặc dù chín thành chín đá vụn rơi xuống bị kết giới ngăn lại, nhưng luôn có một vài tảng đá may mắn, thần hồ kỳ thần xuyên qua kết giới hộ thành, đập vào đầu mấy tên Luyện Linh Sư bất hạnh.
Trong hẻm nhỏ xuất hiện một đạo thân ảnh bẩn thỉu, dùng giọng điệu giễu cợt trắng trợn trào phúng lên tiếng:
"Đám người vô tri, Thiên Không Thành là một trong Thất Đoạn Cấm cao quý, áp lực nó mang đến có thể yếu được sao?
"Bản thân nó mang theo không gian loạn lưu, cho dù không rơi xuống, thế nhưng không gian bình thường sao có thể chịu được?"
"Trọng áp chồng chất, không gian vặn vẹo, đại lượng đá vụn rơi xuống, vừa vặn rơi vào một ít điểm không gian, không phải rất bình thường sao?"
"Có bị truyền tống đến nơi khác, các ngươi không nhìn thấy; có vừa vặn cách gần đó, rơi vào trong vương thành, chuyện này có gì lạ?"
Dùng giọng điệu âm dương quái khí giải thích nghi hoặc cũng không chọc giận người đi đường.
Thế nhưng thời điểm có người phát hiện ra chủ nhân âm thanh kia, chính là người ngâm thơ rong miệng quạ đen lúc trước, quần chúng liền phẫn nộ.
"Chó chết, còn không rút về ổ chó của ngươi? Muốn khoe khoang đúng không?"
"Mọi người mau nện hắn!"
Vèo vèo vèo!
Lá rau, trứng thối, quả táo nát lần nữa mạn thiên bay tới.
Người ngâm thơ rong né trái tránh phải, há miệng ngậm lấy một quả táo vẫn còn nguyên vẹn, yên lặng rút về trong hẻm nhỏ, ngồi chồm hổm vẽ vòng tròn âm thầm nguyền rủa.
"Mau nhìn, có chữ viết!"
Người đi đường vừa né đá rơi, vừa hiếu kỳ nhìn Thiên Không Thành dị động, chợt chỉ về phía cửa thành cổ lão tràn ngập khí tức thời gian, kinh nghi lên tiếng.
Mấy ngày trước, Thiên Không Thành chỉ lộ ra một góc tường thành, không có cửa thành.
Hiện tại cửa thành xuất hiện, có phải mang ý nghĩa, bọn họ đã có thể tiến vào tìm kiếm cơ duyên?
"Huyền Vũ Môn. . ."
Có người kiến thức uyên bác nhận ra văn tự phức tạp kia là văn tự thời kỳ Thượng Cổ, nỉ non lên tiếng: "Có ý gì? Đại môn Thiên Không Thành, gọi là Huyền Vũ Môn? Sao trước đây chưa từng nghe thấy, làm sao tiến vào, có ai biết không?"
"Vô tri!"
Trong hẻm nhỏ lần nữa truyền đến âm thanh mỉa mai.
"Thiên Không Thành là một trong Thất Đoạn Cấm cao quý, tổng cộng có năm phiến cửa thành, lần lượt là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, dùng tứ phương đến mệnh danh."
"Nhưng không có Hư Không Lệnh, Bán Thánh cũng đừng hòng vào được Thiên Không Thành, cho dù là đi cửa chính."
"Bởi vì Hư Không Lệnh, chính là chìa khóa mở ra năm phiến thành môn Thiên Không Thành, không có chìa khoá, cho dù các ngươi đập nát đầu cũng không mở ra được!"
Phần tri thức nóng hổi này giúp cho mọi người thể hồ quán đỉnh, sinh lòng tôn kính, nghĩ đến người này cực kỳ bác học, thân phận khẳng định bất phàm.
Sau khi ngoái nhìn, liền nhìn thấy trên đầu người phát ra tiếng dính đầy lòng trứng, trên mũi còn dính vài cọng rau vàng.
Khóe miệng đám người đi đường lập tức co quắp.
Đè lại xúc động xuất thủ, có người lên tiếng đặt câu hỏi: "Vừa rồi tiên sinh nói có năm phiến cửa thành, nhưng chỉ nói ra bốn cái tên, đây là có ý gì?"
Người ngâm thơ rong hì hục cắn quả táo một cái, chân như lưu tinh đi tới, bộ dáng chỉ điểm giang sơn nói:
"Bởi vì cánh cửa thứ năm không tại Thiên Không Thành, mà là lưu lạc ở trên đại lục, gọi là Kỳ Lân Môn, hoặc là Hư Không Môn.
"Hư Không Môn thân là cánh cửa thứ năm, là cánh cửa duy nhất không cần Hư Không Lệnh cũng có thể mở ra, chỉ cần tìm được nó, đạt được nghi thức hiến tế, nghiêm túc hoàn thành nghi thức, liền có thể tiến vào Thiên Không Thành.
"Truyền thuyết thời kỳ Thượng Cổ, có rất nhiều người may mắn tìm được Hư Không Môn, hiến tế sinh mệnh người khác, thành tựu bản thân đột phá Bán Thánh. . .
"Chậc chậc, đẹp quá thay, đẹp quá thay ~ "
Hắn gật gù đắc ý, tựa hồ thập phần hướng tới loại chuyện hiến tế người khác, thành toàn bản thân.
"Nói xong?" Người qua đường cưỡng ép nhịn xuống cảm xúc táo bạo, nghe xong một phen hồ ngôn loạn ngữ, xác minh hỏi.
"Nói xong." Người ngâm thơ rong gặm quả táo, không rõ ràng cho lắm, "Quả thật không có bỏ sót chi tiết nào, làm sao, hoài nghi tri thức uyên bác của ta?"
Người qua đường lần nữa bạo động.
"Hắn nói xong, mau chơi hắn!"
"Lần này đừng để hắn chạy, tên lừa gạt này, còn tri thức uyên bác, nói giống như thật vậy!"
"Lên!"
"Ta có đao!"
"Ngọa tào, đao thì thôi đi, đừng giết người, giáo huấn một chút là được."
(Chi tiết thú vị: người ngâm thơ rong thích ăn táo, bút danh tác giả là Ngao Dạ Cật Bình Quả (Thức Đêm Ăn Quả Táo))
Bạn cần đăng nhập để bình luận