Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 517: Nếu Như Bị Ta Đánh (3)

Thế nhưng mà...
Luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng?
Mình lại bị hố sao?
Sao lại cảm thấy ở bên cạnh Từ Tiểu Thụ làm tay chân, là một chuyện vẹn cả đôi bên?
Ta thì sao?
Ai cân nhắc qua cảm thụ của ta?
Cho nên, kết quả là, cuối cùng hết thảy, đều muốn một mình Tân Cô Cô ta tiếp tục chống đỡ?
"Ta có thể đi theo bên cạnh ngươi."
Tân Cô Cô dài thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:
"Nhưng không thể lâu, đợi đến khi tiến vào Bạch Quật, ngươi liền phải thả ta ra."
Từ Tiểu Thụ lập tức thở dài một hơi, hắn dùng sức gật đầu:
"Hiểu rồi, ta minh bạch, ngươi có nhiệm vụ trong người."
Sắc mặt Tân Cô Cô cứng đờ.
Đáp ứng?
Từ Tiểu Thụ dễ nói chuyện như vậy?
Khẳng định có hố!
"Ngươi sẽ không tính toán, đến lúc đó tiến vào Bạch Quật, không đến thời khắc nguy hiểm sẽ không thả ta ra đấy chứ?"
Tân Cô Cô nghi ngờ nói.
"Làm sao lại thế?"
Từ Tiểu Thụ trợn trắng mắt lên:
"Ta giống như loại người này sao?"
"Không giống."
Tân Cô Cô lạnh giọng hừ một tiếng:
"Ngươi chính là loại người này!"
"Yên nào ! ".
Từ Tiểu Thụ hắc hắc cười lên:
"Ta tất nhiên sẽ thả ngươi, chỉ là đến lúc đó tiến vào Bạch Quật, nói không chừng ngươi còn không đành lòng rời khỏi ta."
"Đương nhiên, con người ta không thích ép buộc người khác."
"Đi hay ở, tùy ngươi quyết định."
"Ha ha."
Tân Cô Cô trợn trắng mắt, kém chút trợn lồi cả ra.
Ta tin ngươi mới lạ!
Không nỡ rời đi?
Hiện tại ta hận không thể lập tức rời khỏi ngươi đây!
Ai muốn đi theo bên cạnh ngươi chứ?
Quả thật có kích thích, thế nhưng kích thích lớn đến mức trái tim ta sắp không chịu được.
Nửa đời người không gặp phải Hồng Y, cũng bởi vì tiểu tử ngươi, kém chút trực tiếp choảng.
Lại tiếp tục đi theo, chẳng phải ngay cả mạng cũng không còn?
"Cho nên không đi đúng không? Hiện tại."
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ nhộn nhạo.
"Ngươi muốn làm cái gì?"
Tân Cô Cô vô thức lui lại.
"Ta có một ý tưởng..."
Từ Tiểu Thụ nhìn sắc mặt đầy cảnh giác của Tân Cô Cô, vui lên.
"Không cần lo lắng, không phải nhằm vào ngươi, chỉ là muốn giúp ngươi rèn luyện một chút mà thôi."
"Giúp ta rèn luyện?"
Tân Cô Cô nhíu mày lại.
"Ta không cần."
Y trực tiếp cự tuyệt.
Chỉ cần là từ trong miệng Từ Tiểu Thụ thốt ra, đều không phải thứ gì tốt.
Rèn luyện cái gì?
Làm sao rèn luyện?
Không cần hỏi.
Hỏi chính là không muốn biết!
"Làm gì thẳng thừng như vậy?"
Từ Tiểu Thụ không vui, "Cơ hội tốt bao nhiêu, vất vả lắm hai huynh đệ chúng ta mới có thể ở chung một phòng, không làm chút gì, sao xứng với thời gian ngắn ngủi này."
Tân Cô Cô vô thức kẹp chặt hoa cúc.
"Ngươi đến cùng muốn làm gì?"
"Hắc hắc."
Từ Tiểu Thụ xoa xoa bàn tay:
"Là như thế này, ta có một cái kế hoạch, ngày đó ngươi cũng nhìn thấy, ta có thể biến thân thành hoàng kim cự nhân."
Tân Cô Cô nhướng mày:
"Có chút ấn tượng."
"Nhưng trước mắt linh kỹ này, ta có chút không thuần thục, không cách nào hoàn toàn khống chế."
Từ Tiểu Thụ tiếp tục bổ sung.
"Ý của ngươi là, ta ở chỗ này chiến đấu với hoàng kim cự nhân, tới khi ngươi có thể khống chế?"
Tân Cô Cô lập tức hiểu ra.
Gia hỏa này, chính là muốn ép ra hết những thứ có thể ép mà!
Ngươi để ta nghỉ ngơi một đoạn thời gian ở chỗ này không được?
Trạng thái tinh thần ta hiện tại, không được tốt lắm!
"Ngươi có Giới ca."
Tân Cô Cô chỉ A Giới.
"Ma ma?"
A Giới nghiêng đầu một cái, biến thành ngữ khí nghi vấn.
Từ Tiểu Thụ lập tức lườm lườm:
"Tên kia? Tên kia ra tay không nhẹ không nặng, ta sợ bị nó dùng một tay đập chết."
"Ngươi rất tốt, ôn nhu, lại có chừng mực, ta rất thích."
"Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi không biến thân."
Sắc mặt Tân Cô Cô tái đi.
Y nhìn trời.
Lúc này mới phát hiện bên trong không gian Nguyên Phủ, căn bản không trời.
Đáng giận...
Lại sắp bị nghiền ép sao?
"Tới đi!"
Chỉ là linh kỹ.
Cho dù biến thành cự nhân, lấy tu vi Vương Tọa của mình, còn đánh không lại?
Thật sự cho rằng tiểu tử Nguyên Đình cảnh ngươi, có thể thiên hạ vô địch?
Giữa chúng ta, còn cách một đại cảnh giới Tông Sư đây!
Đương nhiên, Tân Cô Cô cũng không có chủ quan.
Dù sao y biết chiến lực của thiếu niên trước mặt, tuyệt không thể dùng tu vi phổ thông đi cân nhắc.
"Ngươi..."
Từ Tiểu Thụ nhặt lấy thanh đồng điêu phiến, dừng một chút, nói:
"Đến lúc đó, nếu như ngươi bị ta đánh, ngươi phải biết, ta đang ở trong trạng thái vô thức."
"Ngươi ngàn vạn lần đừng biến Quỷ Thú!"
Tân Cô Cô cười lạnh một tiếng.
"Không cần."
Từ Tiểu Thụ vẫn có chút không yên lòng.
"Không được, ngươi phát thề đi, ta sợ ngươi xúc động."
Tân Cô Cô phì cười.
Từ Tiểu Thụ chết tiệt, ngươi đúng là tự phụ mà!
Đối phó ngươi, ta còn cần mở hình thái Quỷ Thú?
"Phát thề gì? Muốn đánh liền đánh, nói nhảm nhiều như vậy, sợ ta mở hình thái Quỷ Thú giết ngươi, ngươi liền khống chết tốt linh kỹ kia cho ta."
"Lảm nhảm nhiều như vậy làm gì..."
"Phiền phức!"
Từ Tiểu Thụ minh bạch Tân Cô Cô hiểu nhầm rồi.
"Không phải giết ta."
"Ý của ta là, ta mất kiểm soát, đến lúc đó nếu ngươi không gánh được, trực tiếp gọi A Giới giúp ta bình phục là được."
"Vạn nhất ngươi cũng mở trạng thái bùng nổ, ta sợ đến lúc đó, không phải ngươi giết ta, cũng không phải ta giết ngươi."
"Có khả năng, nơi này sẽ có thêm hai bộ thi thể."
Tân Cô Cô sững sờ.
Đã thấy đôi mắt Từ Tiểu Thụ ra hiệu, liếc về phía A Giới.
"Chuyện này..."
Y lập tức cảm thấy đau răng.
Mẹ nó, lời này có lý.
Thật muốn toàn bộ mất khống chế, A Giới một chưởng một người, hai con quái vật trực tiếp thăng thiên?
"Yên tâm, ta có chừng mực."
"Ngươi có chừng mực liền tốt."
Từ Tiểu Thụ ước lượng thanh đồng điêu phiến.
Không nói hai lời, linh nguyên rút lui, nắm chặt lấy.
"Rống!"
Gầm lên giận dữ, Cuồng Bạo Cự Nhân lại đến.
Tân Cô Cô trực tiếp bị rống bay.
Trong nháy mắt y phục băng liệt, khiến cả người y đều mộng bức.
"Đây chính là hoàng kim cự nhân?"
Lúc đó mình cũng ở trong trạng thái mất khống chế, Tân Cô Cô không nhớ nhiều được.
Cuồng Bạo Cự Nhân lần nữa xuất hiện, dưới trạng thái thanh tỉnh quan trắc năng lượng ba động, khiến y nhìn mà than thở.
"Đó là thứ gì?"
Tân Cô Cô miễn cưỡng ổn định thân hình tại hư không, tránh mình bị đánh vào sương mù hỗn độn.
Lần nữa ngưng mắt, liền thấy được trên thân Cuồng Bạo Cự Nhân tỏa ra điểm sáng màu vàng óng.
"Sưu!"
Một tiếng hô vang xuất hiện.
Mặt mũi trong nháy mắt bị màu vàng bao trùm.
Tân Cô Cô kinh hãi.
"Thể tích như vậy, còn có tốc độ di chuyển như thế?"
Y không dám khinh thường.
Trực tiếp buông lỏng hoàng kim thiền trượng ra.
"Huyết hải triệu..."
"Bành!"
Một tiếng nổ vang, hư không sương mù lan tràn.
Một bàn tay của Cuồng Bạo Cự Nhân quét qua, cả người Tân Cô Cô trực tiếp bắn vào bên trong sương mù hỗn độn.
"Ta bíp bíp.."
Tâm tính Tân Cô Cô nổ.
Y vô thức nổi lên huyết tính, muốn hóa thân hình thái Quỷ Thú thể tích ngang nhau.
Nhưng lúc đó Từ Tiểu Thụ dặn dò đi dặn dò lại, y vẫn nhớ rất rọ.
"Con hàng này là cố ý đi, hắn muốn mình bị đánh!"
Tân Cô Cô nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng không thể không nói, lời nói của Từ Tiểu Thụ, vẫn có một chút đạo lý.
A Giới...
Tính toán!
Miễn cưỡng dùng huyết khí bao trùm mình, tận lực loại trừ tổn thương sương mù hỗn độn mang đến.
Tân Cô Cô dừng thân hình lại ở trong sương mù, muốn xông ra đi cho Từ Tiểu Thụ một chút màu sắc.
Đột nhiên.
Đạo kim quang kia bỗng nhiên xuất hiện, lần nữa chọc mù hai mắt y.
Tân Cô Cô sửng sốt.
Mẹ nó!
Ngươi mẹ nó, còn dám xông tới?
"Bành!"
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, Cộng 1."
Bạn cần đăng nhập để bình luận