Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1020: Thiếu Niên Kiếm Khách (2)

"Tiên sinh quá khen, vãn bối không có chủ tu Tàng Kiếm Thuật, chỉ là những kiếm thuật khác đã nghiên cứu xong, hiện tại bắt đầu nghiên cứu Tàng Kiếm Thuật mà thôi." Tiêu Vãn Phong sửa sang quần áo.
Nói chuyện với Thất Kiếm Tiên, y cảm thấy mình không thể thất lễ được.
Mai Tị Nhân lại bị ngôn luận của y chọc cười.
"Những kiếm thuật khác, đều đã nghiên cứu xong. . ."
Ông ta tự lẩm bẩm một tiếng, không thèm để ý, chỉ là trong mắt có chút thất vọng, nhẹ giọng hỏi nói: "Kiếm thuật vô cùng tinh diệu, ngay cả lão hủ cũng không dám nói đã nghiên cứu xong, ngươi mới bao lớn, lại dám nói đã nghiên cứu xong các loại kiếm thuật khác, hiện tại nghiên cứu Tàng Kiếm Thuật?"
Từ Tiểu Thụ cùng Tân Cô Cô lặng lẽ đứng chung một chỗ, bộ dáng xem kịch vui.
Ngay cả người ngoài cuộc như bọn họ cũng cảm thấy, ở trước mặt một trong Thất Kiếm Tiên, Tiêu Vãn Phong nói mình đã nghiên cứu xong kiếm thuật, quả thật có chút càn rỡ.
Thần thái thiếu niên cung kính, nói một hồi, lại không có nửa điểm khách khí.
"Vãn bối lại không nghĩ như thế, nhìn lại lịch sử phát triển của kiếm đạo, Cửu Đại Kiếm Thuật, Thập Bát Kiếm Lưu, Tam Thiên Kiếm Đạo. . . hết thảy đều từ không đến có, từ người là lên."
"Không quản Kiếm Thần Cô Lâu Ảnh khai sáng con đường cổ kiếm tu, hay là Đệ Bát Kiếm Tiên nghiên cứu ra kiếm niệm. . . nghiêm chỉnh mà nói, đây đều là kiếm đạo của bọn họ."
"Mà kiếm đạo của một người, nhất định sẽ có phần cuối."
"Đứng ở trên vai cự nhân khai hoang mở đất, cùng đứng ở trên vai cự nhân miệng ăn núi lở, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."
"Cho nên vãn bối "nghiên cứu" xong, thật chính là đã nghiên cứu xong, ta muốn tìm kiếm cái mới, chọn một loại kiếm thuật khác."
Nếu nói y một đường đi tới, bằng vào kiến thức nửa với đẩy ra con đường cổ kiếm tu, nghiên cứu tìm hiểu.
Như vậy lúc này, trước mặt Tiêu Vãn Phong, chính là một quyển sách giáo khoa tiêu chuẩn.
Thế nhưng y lại không giống những người khác, lật từng trang tìm kiếm đáp án cho từng vấn đề, mà là hỏi ngay chuyện mình muốn hỏi nhất.
Đây là cơ hội!
Đổi thành những người khác, có tên kiếm khách nào không biết, cơ hội đang đứng trước mặt mình, là cơ hội ngàn năm có một.
Có lẽ đại đa số người, sẽ lựa chọn cúi đầu bái.
Nhưng Tiêu Vãn Phong. . .
Y cảm thấy mình một đường đi tới, đã không tìm được đáp án, vậy mình chính là đáp án.
Giờ phút này, y muốn dùng đáp án của mình, so sánh với đáp án "tiêu chuẩn".
Xem xem đáp án song phương, có nhất trí hay không.
Không thể không nói, ngay cả Tân Cô Cô không hiểu kiếm đạo, cũng bị phong thái Tiêu Vãn Phong giờ khắc này kinh diễm đến.
Từ Tiểu Thụ đồng dạng hơi kinh ngạc.
Hắn biết có thể một thân một mình nghiên cứu ra con đường cổ kiếm tu, đều không phải phàm nhân.
Những người này, đại bộ phận chẳng khác người thường.
Nhưng một khi bay lên, nhất định sẽ hóa thành Chân Long, bay lượn cửu thiên.
Mắt thấy tai nghe thiếu niên còn nhỏ tuổi hơn mình, có kiến giải đặc biệt với kiếm đạo, Từ Tiểu Thụ không khỏi sợ hãi thán phục.
Hai người đồng loạt quay đầu, nhìn về phía Mai Tị Nhân.
Không chỉ hai con hàng đang ăn dưa kia, ngay cả Tiêu Vãn Phong cũng một mặt mong đợi nhìn Tị Nhân tiên sinh, không biết ông ta sẽ có kiến giải thế nào.
Tràng diện an tĩnh một hồi.
Không khí im ắng, sắc mặt Tị Nhân tiên không đổi, hoàn toàn không nhìn ra một chút động tĩnh gì.
"Ngươi đang đánh rắm! ! !"
Lão nhân đột nhiên quát lớn, âm thanh như sấm, khiến đại sảnh ông ông rung động, kiếm gỗ tê minh.
"Đông đông đông."
Tiêu Vãn Phong bị quát đến liên tục lui ra sau, cuối cùng không gánh được, đặt mông ngồi xuống đất.
"Tiên sinh. . ." Y chuyển mắt, trong mắt tràn đầy xấu hổ cùng không hiểu.
Mai Tị Nhân hô hấp trùng điệp, hiển nhiên là bị tức không nhẹ.
Ông ta híp mắt, trong mắt có hàn mang, gằn giọng nói ra: "Ngươi biết ngươi vừa nói gì không?"
"Vãn bối. . ."
Tiêu Vãn Phong cúi đầu, y giống như người hèn mọn nhất trên thế giới, trước mặt cường quyền, hoàn toàn không ngẩng đầu lên được, nhưng vẫn duy trì một điểm quật cường cuối cùng trong nội tâm.
"Vãn bối biết."
Câu này, là y kiên trì liều chết kêu ra.
Y biết những lời vừa rồi mình nói, là đại bất kính đối với kiếm đạo.
Nhưng trong lòng thật nghĩ như thế, kiếm đạo nằm ở chỗ thẳng tiến không lùi.
Nếu bởi vì đứng trước mặt là Thất Kiếm Tiên, mình liền sợ đầu sợ đuôi, vậy có khác gì những người không cầm nổi kiếm, không dám cầm kiếm?
Mai Tị Nhân trợn trắng mắt, phì phò nói: "Tiểu tử, lão hủ miễn cưỡng xem ngươi là Đệ Bát Kiếm Tiên tuổi trẻ khinh cuồng, chỉ có như thế, ngươi mới có phần nói chuyện!"
"Đã ngươi nói như vậy, vậy lão hủ hỏi ngươi. . ."
Ông ta dừng một chút, trầm giọng nói: "Cửu Đại Kiếm Thuật, ngươi nghiên cứu ra được gì; Tàng Kiếm Thuật, ngươi lại luyện ra được gì? Cửu Đại Kiếm Thuật, ngươi đều có nghiên cứu. . . vậy ngươi nói xem, kiếm thuật nào, mới là mạnh nhất?!"
Ngay cả Từ Tiểu Thụ cũng cảm thấy vấn đề này rất khó trả lời.
Tân Cô Cô ở bên cạnh cũng cảm nhận được áp lực vô hình, càng đừng nói đến Tiêu Vãn Phong đang ở tâm bão.
Tiêu Vãn Phong chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, y biết đáp án tiêu chuẩn là gì, chỉ cần nói ra, có lẽ có thể khiến cho Tị Nhân tiên sinh bớt giận.
Nhưng lời đến khóe miệng, lại bất giác thay đổi.
"Tàng Kiếm Thuật!"
"Tàng Kiếm Thuật. . . là mạnh nhất!" Trong mắt Tiêu Vãn Phong có ánh sáng, duỗi thẳng cổ.
Xong đời. . . Từ Tiểu Thụ vỗ ót một cái.
Trong Cửu Đại Kiếm Thuật, Huyễn Kiếm Thuật được công nhận là chí cao vô thượng, yêu cầu nhập môn cao nhất, người luyện phải am hiểu Không Gian Chi Đạo rất sâu.
Môn kiếm thuật này từng tỏa ra hào quang rực rỡ khi ở trong tay Đệ Bát Kiếm Tiên, chân chính làm được "Dĩ hư vi thực, chí huyễn chí tử", thậm chí đạt đến cảnh giới tối cao trong Huyễn Kiếm Thuật, Đệ Nhị Thế Giới!
Nhưng hôm nay. . .
Tàng Kiếm Thuật?
Đáp án này, nếu không phải Tiêu Vãn Phong xuất hiện ở Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, Tàng Kiếm Thuật là gì, có lẽ Từ Tiểu Thụ cũng không nhớ được.
Một loại kiếm thuật ngay cả thế nhân đều không nhớ nổi, sao có thể là kiếm thuật mạnh nhất được?
"Ha!"
Mai Tị Nhân tức giận đến phát run, "Ngụy biện như vậy, ngươi học từ đâu?"
"Đây không phải ngụy biện, đây là kết quả sau khi vãn bối nghiên cứu Cửu Đại Kiếm Thuật cho ra, Tàng Kiếm Thuật, là mạnh nhất!" Tiêu Vãn Phong cố chấp nói ra.
Từ Tiểu Thụ thầm nghĩ ngươi mau im miệng, giờ phút này, hắn thật sợ thiếu niên trước mặt.
Vạn nhất chọc giận Thất Kiếm Tiên, huyết nhiễm đương tràng, dư ba lan đến mình cùng Tân Cô Cô, vậy biết làm thế nào cho phải?
Không chờ Mai Tị Nhân mở miệng, Tiêu Vãn Phong đã nắm lấy kiếm gỗ, trịnh trọng nói: "Ta chính là minh chứng tốt nhất. . . nếu không tin, ngài có thể tham khảo những người khác, ví dụ Đệ Bát Kiếm Tiên!"
Đệ Bát Kiếm Tiên?
Ba người đồng loạt giật mình, chuyện này, sao lại kéo tới Đệ Bát Kiếm Tiên rồi?
Tiêu Vãn Phong nói: "Vãn bối từng đi qua Bạch Quật, ở nơi đó tìm được vết tích chiến đấu Đệ Bát Kiếm Tiên lưu lại, cho nên mới dám chắc suy nghĩ của mình là đúng."
"Tàng Kiếm Thuật, là mạnh nhất. . . bởi vì tu luyện môn kiếm thuật này, Đệ Bát Kiếm Tiên ngày xưa, mới có thể ba hơi Tiên Thiên, ba năm Kiếm Tiên."
"Nếu như vãn bối đoán không sai, giờ phút này, sau khi Đệ Bát Kiếm Tiên bại dưới Thú Quỷ của Hoa Kiếm Tiên, cũng chỉ có thể dựa vào môn kiếm thuật này, quay về đỉnh phong!"
Ánh mắt y sáng rực, hiển nhiên là một trong số những người không tin, Đệ Bát Kiếm Tiên đã vẫn lạc mấy chục năm trước.
Nhưng khác với những người còn lại, Tiêu Vãn Phong không chỉ mù quáng tin tưởng.
Ở chỗ này, y tìm được cơ hội, sau khi trầm ngâm, y đưa ra thành quả nghiên cứu của mình, cao giọng hò hét:
"Phong kiếm đến lão, lão ta thành Thánh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận