Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 262: Miệng Pháo Vương Giả

"Lộc cộc ! ".
Từ Tiểu Thụ nuốt một miếng thịt bò cuối cùng vào bụng, mút mút ngón tay đứng dậy.
"Thiên Tang Linh Cung, Từ Tiểu Thụ."
Hắn rất hào phóng đưa tay ra.
Mí mắt Phó Ân Hồng cuồng loạn, nguyên lai nghe thấy?
Thế nhưng...
Nhìn bàn tay đầy mỡ, trên đó còn có nước tương đen kịt buồn nôn, nàng sao có thể nắm lấy?
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Lúc này Từ Tiểu Thụ tựa hồ mới ý thức được trên tay đầy mỡ, hắn liên tục không ngừng cầm lấy khăn tay xoa xoa, nhẹ vỗ đầu A Giới bên cạnh.
"Không lễ phép, mau chào người ta."
"Ma ma..."
Một tiếng hô nghi hoặc.
Phó Ân Hồng bối rối Nàng càng nghi hoặc hơn!
"Khụ khụ, thật ngại quá, gia hỏa này chỉ biết nói một câu như vậy..."
Từ Tiểu Thụ kéo A Giới lui lại, phòng ngừa gia hỏa này đột nhiên xuất thủ.
Hắn quay đầu hô to:
"Lão bản, đóng gói hai phần, nhanh lên, sư muội vẫn còn đang chờ ta đây."
Phó Ân Hồng hơi híp mắt lại, nói thật, nàng còn chưa bắt đầu tra hỏi, nhưng từ khi đến đã không ngừng quan sát nhất cử nhất động của hắn.
Nguyên Đình cảnh... Thiên Tang Linh Cung... sư muội...
Hô, hẳn không phải là hắn.
"Kể lại những gì ngươi nhìn thấy."
Gương mặt xinh đẹp của Phó Ân Hồng khôi phục lãnh sắc, hỏi theo lệ cũ.
Từ Tiểu Thụ thong dong nói:
"Vừa rồi có hai người đánh nhau, một người chết, người còn lại bỏ đi."
"Hết rồi?"
"Ừm ừm!"
Phó Ân Hồng trầm mặc.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
"Nói rõ hơn một chút!"
"Ta nói còn chưa rõ ràng sao?"
Miệng Từ Tiểu Thụ há lớn, giật mình nói:
"Đóa hoa sen màu đen lớn như vậy ngươi cũng nhìn thấy đi, còn muốn ta nói gì?"
"Nếu như muốn nói chi tiết..."
Hắn quay đầu lại:
"Lão bản, đun thêm một bầu rượu, ta cùng cô nương này trò chuyện một phen."
Phó Ân Hồng cắn răng đến vang cót két, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy gia hỏa khó chơi như thế.
"Ngươi biết người đang đứng trước mặt ngươi, là ai không?"
"Cấm Vệ Quân?"
Từ Tiểu Thụ trên dưới đánh giá nàng vài lần, nghi ngờ nói:
"Ta mới từ Linh Cung xuống, không biết Cấm Vệ Quân Thiên Tang thành các ngươi có cấp bậc gì, nhưng là..."
"Quấy rầy ta ăn cơm cũng thôi đi, ngươi hỏi ta cũng đã thành thật trả lời, ngươi còn muốn lấy thân phận đè người, thật sự cho rằng Thiên Tang Linh Cung chúng ta dễ ức hiếp đúng không?!"
Thần sắc thiếu niên có chút kiêu căng, cái cằm khẽ nâng, trong mắt mang theo khinh thường.
Phó Ân Hồng bị nghẹn đến hoảng.
Cũng đúng, nói như thế, hình như mình thật có chút ỷ thế hiếp người?
Nhưng mà...
Sao cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng? !
Nàng cảm thấy không đúng, nhưng lại không biết là chỗ nào, nhìn thiếu niên trước mặt, trong lòng cảm thấy rất cổ quái.
"Người khác chém chém giết giết ở trước mặt ngươi, ngươi còn có thể ngồi ăn cơm?"
Phó Ân Hồng cảm thấy có chút hoang đường.
Từ Tiểu Thụ kém chút trừng lồi mắt.
"Nơi này có bàn có ghế, ta không ngồi ăn cơm, chẳng lẽ đứng đấy?"
"Không đứng được, ngươi còn muốn ta nằm sấp?"
"Úc, Cấm Vệ Quân thì ngon lắm sao, ngay cả tư thế ăn cơm của người khác cũng quản, có phải hiện tại ta nói chuyện với ngươi, đều phải nằm xuống hay không?"
"Đến, cùng nhau nằm?"
Từ Tiểu Thụ làm bộ muốn nằm xuống đất, Phó Ân Hồng lại cảm thấy đau đầu không thôi.
Tiểu tử này có độc à, ý của ta... mà ta có ý gì?
"Ta không phải ý này..."
"Không phải ý này?
Từ Tiểu Thụ đề cao âm lượng, tức hổn hển nói:
"Không phải ý này, vậy ngươi có ý gì? Ngươi có ý gì, ngươi ngược lại ý gì ý gì!"
Phó Ân Hồng hỏi chấm?
"Làm gì..."
Từ Tiểu Thụ vỗ ngực, lực lượng mười phần nói:
"Ngươi nói bạo phá vừa rồi là một tên sâu kiến mới vào Nguyên Đình có thể làm ra?"
"Hay ngươi cảm thấy ta dùng lực lượng Tiên Thiên liền có thể lực trảm Tông Sư?"
"Hoặc là..."
Hắn chỉ vào A Giới bên cạnh, càng rống càng lớn:
"Ngươi cảm thấy đứa bé này, có thể dùng một tay chụp chết người? !"
Ken két!
Sắc mặt Phó Ân Hồng đều bị nói trắng bệch, nắm chặt nắm đấm, xương cốt vang cót két, răng ngà kém chút bị cắn nát tại chỗ.
Đúng là không thể nào!
Nhưng mà, ngươi nói chuyện có thể chú ý ngữ khí một chút hay không?!
Đứng trước mặt người, chính là phó thống lĩnh Cấm Vệ Quân, Phó Ân Hồng!
Từ Tiểu Thụ thấy cô nương này muốn bộc phát, lập tức lui lại một bước, thần sắc khôi phục bình tĩnh, khuôn mặt mang theo một chút áy náy.
"Thật có lỗi, con người ta rất dễ kích động, vừa rồi nếu có đắc tội, mong được tha thứ."
"Ngài là Cấm Vệ Quân đại nhân, hẳn sẽ không so đo chút chuyện nhỏ này chứ?"
Hắn vỗ đầu A Giới, "Xin lỗi!"
"Ma ma..."
Giờ khắc này Phó Ân Hồng chỉ cảm thấy lá gan nhói đau, thận đau, toàn thân đều đau.
Loại người gì thế này, nói xấu tốt xấu ngươi đều giành nói hết, ngươi bảo ta nên nói gì cho phải?
Nàng muốn theo thông lệ hỏi thăm tình huống hiện trường, nhưng Từ Tiểu Thụ làm cho một hồi tới tấp.
Muốn hỏi kỹ hơn...
Nàng không có thời gian, càng không có tinh thần ngồi xuống uống trà với thiếu niên.
Nhưng nếu muốn nói gia hỏa này là hung thủ giết người...
Nếu như lời nói có thể giết người, đoán chừng Vương Tọa tới đều không nhất định là đối thủ của hắn, tuy nhiên tu vi...
Chỉ có thế?
Lấy chút tu vi này, sao hắn có đảm lượng ngồi ở đây, không bị lay động?
"Còn không tin?"
Từ Tiểu Thụ có hơi im lặng lần nữa ngồi xuống, rót cho đối phương một chén rượu, gõ bàn nói:
"Nếu như ngươi vẫn không tin, có thể hỏi chủ tiệm một chút."
"Nhưng nếu còn tiếp tục trì hoãn, chỉ sợ các ngươi ngay cả cái bóng của hung thủ cũng không sờ tới được."
Phó Ân Hồng nhíu mày lại:
"Hung thủ đi nơi nào?"
Từ Tiểu Thụ cười nhẹ một tiếng:
"Ta dám chỉ, ngươi dám tin?"
Hắn chỉ đường phố màu đen, "Ngươi hỏi đám người nơi đó một chút, có ai biết, lại còn hỏi một tên mới vào Tiên Thiên như ta."
Phó Ân Hồng nhìn về phía đường phố, cơ bản đã bị phong tỏa, Cấm Vệ Quân đang lấy khẩu cung từng người.
Một thân ảnh đen đỏ xuất hiện ở bên cạnh nữ tử, đến gần lỗ tai nói vài câu, Phó Ân Hồng rốt cuộc buông lỏng.
"Huyễn trận sao?"
"Xem ra tiểu tử này, là bị bất đắc dĩ khốn tại đây."
"Cũng đúng, gặp phải chuyện như thế, ngoại trừ nhìn... chạy cùng tham dự, đoán chừng sẽ càng chết nhanh hơn?"
"Thiệt thòi hắn còn nuốt trôi được..."
Chủ tiệm cầm theo một bầu rượu hâm cùng thịt bò đóng gói, nơm nớp lo sợ đi ra.
Phó Ân Hồng răng môi khẽ nhếch, ý thức được đây có lẽ là một cái khác đột phá khẩu.
"Tiểu ca, thịt bò của ngài, còn có rượu..."
"Không phải rượu của ta, đây là rượu của nàng, ta mời!"
Từ Tiểu Thụ móc ra một viên Linh Tinh đập xuống bàn, "Ta cũng không có tiền tài thế tục, viên Linh Tinh này ngươi thu lấy đi."
Chủ tiệm kinh ngạc, cho tiền hai lần?
Ông ta bỗng nhiên ý thức được lúc trước thiếu niên cho thêm một viên Linh Tinh, là muốn ông ta làm gì.
"Không được, không được, xem như lão đầu ta mời hai vị đại nhân."
Chủ tiệm cố gắng gạt ra nụ cười, muốn phối hợp với Từ Tiểu Thụ, nhưng kinh sợ trên mặt hoàn toàn không giấu được.
Phó Ân Hồng lại âm thầm gật đầu một cái.
Dáng vẻ không sai!
Sau khi nhìn thấy đại chiến như thế, lão nhân bình thường sao có thể không có chút sợ hãi?
Nếu như ông ta không sợ, thậm chí không để ý tới thiếu niên có thể ngồi ăn xem đại chiến, mới thật là có vấn đề.
Như thế có thể chứng minh, hai người bọn họ đã sớm thông đồng trước.
Xem ra, mình quá cả nghĩ rồi.
Về phần lão nhân này kinh sợ, có phải nằm trong tính toán của thiếu niên hay không... Phó Ân Hồng ngược lại cũng nghĩ đến tầng này, nhưng mà, có thể sao?
Hắn chỉ là Tiên Thiên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận