Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 413: Không Nhịn Được ,Từ Tiểu Thụ Xuất Thủ ! (2)

"Ngươi tên gì?"
Từ Tiểu Thụ híp mắt nói.
"Khâu Đắc Kiếm!"
"Khâu... ngươi là người lĩnh ngộ Tiên Thiên kiếm ý vừa rồi lão đầu kia nói đến?"
Từ Tiểu Thụ kinh ngạc.
"Lão đầu?"
Khâu Đắc Kiếm lập tức sát ý phun trào.
Gia hỏa này, tay heo ăn mặn coi như xong, còn khẩu xuất cuồng ngôn?
Từ Tiểu Thụ không quan tâm bễ nghễ lấy hắn, vẫn vuốt ve khuôn mặt có chút thịt của Mộc Tử Tịch, chưa từng buông tay.
Nếu như là người khác, chỉ cần kích một chút là được.
Thế nhưng Khâu gia...
Hừ, lợi dụng Tô gia suy bại bỏ đá xuống giếng, bắt nạt nha đầu Tô Thiển Thiển, hắn sao có thể bỏ qua?
Vừa vặn, đã tối nay nhất định phải lèo người, vậy liền lấy ngươi khai đao!
Nghĩ đến đây, Từ Tiểu Thụ kiêu căng nhấc cằm.
"Làm sao? Nghe không quen, nhìn không thuận?"
"Mấy tên tiểu tử các ngươi, ở nhà bị chiều hư, quên mất thế giới bên ngoài còn có người xấu?"
"Không sai, không cần hoài nghi, ta chính là người xấu..."
"Ồ? Sao, hai câu đã không chịu nổi?"
Khâu Đắc Kiếm nhìn tên đáng ghét trước mặt dùng lỗ mũi nhìn người, tức giận đến run tay.
Từ Tiểu Thụ khinh thường cười nhạt, tiếp tục dẫn dắt đến:
"Người trẻ tuổi có huyết tính, xuất đầu là chuyện tốt, nhưng Phó Hành đang nói chuyện, ta, cược ngươi không dám ra tay."
"Ngươi im ngay!"
Trong mắt Khâu Đắc Kiếm có tơ máu, y bị tức đến không nhẹ.
Ở bên cạnh lập tức có người kéo y lại, để phòng tình huống biến căng.
"Đắc Kiếm huynh, thôi bỏ đi, ta thấy tên kia quen biết với cô nương này..."
"Buông ra!"
Khâu Đắc Kiếm nào có nghe lọt, thấp giọng rống lên một câu.
Lần này ngay cả Phó Hành ở trên đài cao đều mơ hồ nhíu mày, nhưng các hạng mục thi đấu và quy tắc đã sắp nói xong, y cũng chỉ đành nhịn xuống.
Từ Tiểu Thụ...
Quy tắc đã sắp nói xong, gia hỏa này hẳn sẽ có chừng mực.
Chờ một hồi rồi tính.
...
Từ Tiểu Thụ đương nhiên là người có chừng mực.
Hắn không có chủ động xuất thủ, mà chỉ cười nói:
"Nha, thật là dọa người, ta kém chút không nghe thấy âm thanh của ngươi, còn muốn rống?"
"Nói to một chút, người đã lớn như vậy rồi, nói chuyện lại giống như tiểu cô nương, không có tí sức lực nào."
"Nhìn lão cha của ngươi kìa, vừa rồi chế nhạo người khác, thoải mái thư sướng đến mức nhảy cẫng lên, giống như hầu tử vậy."
Lão cha?
Khâu Đắc Kiếm sửng sốt một giây, đột nhiên kịp phản ứng Từ Tiểu Thụ đang nói đến tam trưởng lão.
Giờ khắc này, y đã ngửi thấy mùi vị của bẫy rập.
Thế nhưng trong khoảnh khắc, tức giận cuồng bạo đã phá hủy một chút lý trí còn sót lại.
Khâu Đắc Kiếm trực tiếp hất tay đồng bạn ra, tiến lên một bước, tê tiếng rống giận lấy:
"Ông ấy không phải cha ta! Ông ấy là Tam gia gia ta!"
"Ầy, thật có lỗi."
Từ Tiểu Thụ nhìn cũng không nhìn y, trực tiếp quay đầu vỗ vỗ đầu Mộc Tử Tịch.
"Xúc cảm thay đổi."
Mộc Tử Tịch khó hiểu.
Khâu Đắc Kiếm: !
Không nhìn!
Gia hỏa này...
Không nhìn ta? !
"Ta..."
Y muốn rách cả mí mắt.
Nhớ đến vừa rồi Từ Tiểu Thụ nói "Ta cược ngươi không dám ra tay", thần sắc còn mang theo khinh bỉ, giờ khắc này, Khâu Đắc Kiếm cảm thấy mình nhận phải vô tận trào phúng.
"Nha!"
Y không thể tiếp tục kiềm nén xúc động trong nội tâm, trực tiếp đánh tới một quyền.
"Thu tay lại mau!"
Đồng bạn ở sau lưng thấp giọng hô lấy, thế nhưng vô ích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ Tiểu Thụ không có chút phòng bị, trực tiếp đưa lưng về phía Khâu Đắc Kiếm cùng nắm đấm trầm trọng.
Xong, sắp xảy ra án mạng!
"Oanh!"
Một tiếng nổ vang, tại chỗ nổ tung.
Thời điểm Phó Hành phát giác không thích hợp, đã muộn.
Tiếng oanh minh ở tít phía sau truyền đến, trực tiếp chấn động thân thể đám người ở trong tiệc rượu co rút lại.
Sau một khắc, tiếng vang phanh phanh liên hoàn không ngừng, trực tiếp đụng đổ hàng loạt cái bàn.
Có mấy lão gia hỏa đang nâng ly rượu không chút phòng bị, trực tiếp bị đụng bay đến bàn rượu khác.
Có thậm chí còn có nhào vào trong ngực một lão đầu khác, sau đó bốn mắt nhìn nhau, hai mặt si ngốc.
Bành một tiếng vang lên, thân ảnh vừa mới cày ra một con đường ở trong tiệc rượu, dừng ngay dưới chân Hồng Y Thủ Dạ.
Phó Hành nuốt nước miếng.
Nếu như vừa rồi không ngừng lại, có lẽ mình cũng đã bị đụng bay rồi.
Sắc mặt y trong nháy mắt âm trầm như mực.
Náo lúc nào không náo, hiện tại thi đấu đã sắp bắt đầu rồi, còn náo ra chuyện này?
"Xảy ra chuyện gì?"
Hạ mắt nhìn xuống thanh niên nằm dưới chân Thủ Dạ, Khâu Đắc Kiếm đồng dạng từ trong kinh ngạc bừng tỉnh.
Chấn kinh trong mắt biến mất từng chút, hình ảnh người ngã ngựa đổ trước mặt xông vào đáy mắt.
Thấy mấy trăm đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình, tuyệt vọng lập tức xông lên đầu, Khâu Đắc Kiếm kém chút tè ra quần.
"Ngọa tào, đến cùng đã phát sinh chuyện gì?"
"Ta... không phải ta đánh hắn?"
"Vì sao, vì sao người bay lại là ta?"
Khâu Đắc Kiếm điên cuồng kêu gào ở trong lòng.
Y kéo lấy khóe miệng, nhìn sắc mặt Phó Hành âm u, tay phải khẽ chống, muốn đứng lên nói.
"Tê!"
Một cỗ đau đớn kịch liệt truyền thẳng vào não, đau đến Khâu Đắc Kiếm hít mấy hơi khí lạnh.
Y quay đầu nhìn tay phải của mình đã vặn vẹo giống như củ sen, sao, còn ngắn một đoạn?
Lõm vào?
"Ta thảo!"
Lần này, y cũng không nhịn được nữa, trực tiếp chửi lên.
Trong mắt Phó Hành lóe lên sát ý.
"Ta... xin lỗi, ta không phải nói ngươi."
Chân Khâu Đắc Kiếm lập tức nhũn ra, "Ta, ta, ta, ta..."
Đột nhiên, một tiếng kêu rên từ tít phía sau truyền đến.
"Ngọa tào, Phó Hành, vừa rồi có người đánh lén ta!"
Khâu Đắc Kiếm sửng sốt.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Một tiếng kêu này lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, thậm chí ngay cả người ở trên lôi đài phí xa cũng bị hấp dẫn đến.
"Đánh, đánh nhau?"
"Đã đánh rồi?"
"Gấp gáp như thế? Không thể chờ thêm chút nữa?"
Tất cả mọi người đều giật mình.
"Nhận nhìn chăm chú, điểm bị động cộng 1420."
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 1243."
Phó Hành nhìn Từ Tiểu Thụ, khóe miệng run rẩy, kém chút bị giật méo miệng không chỉnh về được.
Đánh người khác?
Tự mình bay?
Từ Tiểu Thụ, ngươi đây là đang ném đá giấu tay sao?!
Ngươi có thể yên tĩnh một chút được không?!
Ngươi có biết, ngươi làm như thế, ta, Phó Hành, cực kỳ mất mặt!
Đầu óc ta thật đúng là bị nước vào rồi, lúc đó sao lại mời ngươi đến phủ thành chủ cơ chứ?
Ta! Ta! Ta!
Vừa rồi vì sao ta không ngăn hắn lại trước, ô ô ô...
Xin ngươi đừng bạo tạc tại chỗ có được không? !
"Thụ ca, ngươi thế nào?"
Phó Hành mỉm cười.
"Hắn đánh ta."
Từ Tiểu Thụ một mặt ủy khuất, hắn nhìn thế hệ thanh niên tài tuấn xung quanh đang cả kinh đến tột đỉnh, bổ sung:
"Những người này có thể làm chứng."
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 13."
Sắc mặt Khâu Đắc Kiếm trong nháy mắt trắng bệch.
Người, đúng là mình đánh.
Nhưng mà, tình huống, sao lại quỷ dị đến như vậy?
"Ta..."
"Người đâu, mời người này ra ngoài, cấm bước chân vào phủ thành chủ."
Sắc mặt Phó Hành khôi phục bình tĩnh, giống như là một vũng nước đọng không gợn sóng, y nói ra từng chữ:
"Kỳ hạn cấm túc, vĩnh viễn!"
Lời vừa mới dứt, mấy tên hộ vệ mặc khôi giáp giống như xách gà, trực tiếp nhấc Khâu Đắc Kiếm đang ngây ra như phỗng lên.
"Chuyện này không được đâu, tiểu Phó thành chủ!"
Sắc mặt Khâu tam trưởng lão lập tức đột biến, "Chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó, xin..."
Phó Hành vung tay áo:
"Người này cũng cấm."
Khâu tam trưởng lão muốn trợn lồi cả mắt, tu vi Tông Sư lập tức nhận lấy giam cầm.
Một giây sau, ông ta nhìn thấy hai chân mình rời đất, hoa mắt.
Thanh tràng hoàn tất.
Sảnh tiếp khách trực tiếp yên tĩnh.
Mọi người cùng nhau quay đầu nhìn Từ Tiểu Thụ, toàn bộ lâm vào trạng thái đờ đẫn.
"Đây là người bị hại? Sao nhìn hắn không có chút việc gì?"
"Lại là tiểu tử này?"
Hiển nhiên, có người nhận ra.
"Ồ? Hắn rất nổi danh?"
"Không có, nhưng mà hiện tại, hẳn là có."
"Ngạch, hắn tên gì?"
"Từ Tiểu Thụ."
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 1420."
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 1211."
Bạn cần đăng nhập để bình luận