Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 431: Chỉ Lấy Một Nửa (3)

"Không thể!"
Nơi nào có áp bách, nơi đó liền có phản kháng.
Lúc đầu danh ngạch Bạch Quật đã không nhiều, kiếm đạo chỉ có thể cho ra hai mươi cái danh ngạch.
Nếu Từ Tiểu Thụ trực tiếp lấy đi một nửa, sau này bọn họ còn đánh thế nào?
"Từ Tiểu Thụ, ngươi dựa vào đâu cầm đi mười cái danh ngạch, ta không phục."
Lúc này ánh mắt Từ Tiểu Thụ liếc qua.
"Mọi người đều không phục!"
Người kia lập tức nói bổ sung.
"Phục?"
Từ Tiểu Thụ không có lấy lực áp người, hắn từ trước đến nay đều lấy lý phục người.
"Ngươi tựa hồ đã nghe lầm, Phó Hành nói là, ai có thể thắng Từ Tiểu Thụ, liền có thể thu lấy mười cái danh ngạch."
"Ta giống như các ngươi, muốn thắng, vẫn cần thắng liên tục mười trận."
"Đây là một trận tranh tài cực kỳ công bằng, sao lại không phục?"
Hắn hơi dừng, sau đó tiếp tục nói:
"Còn nữa, không phục, không phục tốt!"
"Không phục, chẳng phải Từ Tiểu Thụ ta đã đạt được mục đích cổ vũ kiếm tu Thiên Tang Quận quật khởi sao?"
"Kiếm đạo, chính là cần loại tinh thần không phục này, ngươi nói có đúng không?!"
Một câu cuối cùng, Từ Tiểu Thụ không phải đang hỏi những người khác, mà là từ trong ngực lấy ra một thanh kiếm màu đen.
Đây là một thanh linh kiếm cửu phẩm đỉnh phong, nó có một cái vỏ kiếm phong cách cổ xưa màu đen.
Phảng phất hồi lâu chưa được hít thở không khí bên ngoài, Tàng Khổ vừa ra liền hưng phấn đến nhảy cẫng rên rỉ.
Một tiếng kiếm minh to rõ, trực tiếp đè ép tiếng náo loạn của đám người.
Kiếm tu ở đây, toàn bộ kinh diễm.
"Đây là..."
"Cửu phẩm linh kiếm?"
"Thế nhưng cửu phẩm linh kiếm, vì sao lại có linh tính rõ ràng như vậy, đây quả thực giống như..."
Đông đảo kiếm tu đồng thời rời ánh mắt đến chỗ ba tên kiếm khách.
Linh tính như vậy, đã hoàn toàn vượt khỏi phạm trù linh kiếm phổ thông, thậm chí còn hơn cả linh kiếm!
Vô kiếm khách Cố Thanh Tam đồng dạng bị kinh đến.
Y sửng sốt một chút, trong mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
"Hảo kiếm!"
"Từ Tiểu Thụ, kiếm của ngươi... rất tốt!"
"Đại sư huynh, nhị sư huynh, kiếm này, có danh kiếm chi tư!"
Lần này ngoái nhìn lại, trong lời nói Cố Thanh Tam không có sự nghi ngờ, mà là tràn đầy khẳng định.
Cố Thanh Nhị đồng dạng bị kiếm của Từ Tiểu Thụ rung động đến.
Đẳng cấp hèn mọn như thế, lại có linh tính như vậy.
Có thể nghĩ, gia hỏa trước mặt này, thời điểm dưỡng kiếm, đã bỏ ra bao nhiêu tâm tư.
"Ta đồng ý với quan điểm của tiểu sư đệ, kiếm này bất phàm, phương pháp dưỡng kiếm..."
"Ồ?"
"Không đúng!"
"Ngoại giới, sao còn có người biết dưỡng kiếm?"
Chỉ cần là kiếm tu, đều biết truyền thuyết danh kiếm.
Đương nhiên cũng biết đông đảo danh kiếm, đều là đi theo nhân vật truyền kỳ, từng bước một trưởng thành, cuối cùng uẩn dưỡng thành.
Nhưng phương pháp dưỡng kiếm, ngoại trừ sớm chiều làm bạn mà ai cũng biết, ngoại giới cơ bản không có đường tắt nào khác.
Tuy nhiên nếu như sớm chiều làm bạn, lấy niên kỷ hiện tại của Từ Tiểu Thụ, căn bản không thể nào dưỡng ra được một thanh kiếm có linh tính như thế.
Cố Thanh Nhất sờ lấy thanh kiếm phong cách cổ xưa đang rung động ở trong ngực.
Y có thể cảm nhận được nó truyền đến một cỗ cảm giác vui mừng, tựa như dùng tầm mắt danh kiếm nhìn một thanh kiếm có linh tính khác, đồng dạng cũng cảm nhận được khát kháo chiến đấu của nó.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Cố Thanh Nhất lại phủ định ý nghĩ của hai tên sư đệ.
"Kiếm đúng là hảo kiếm, nhưng có danh kiếm chi tư, ở trên đại lục nhiều lắm."
"Danh kiếm, cũng chỉ có hai mươi mốt thanh."
Cố Thanh Nhất không tiếp tục nói, nhưng tất cả mọi người đều nghe ra quan điểm của y.
Thủ Dạ có chút sợ hãi thán phục.
Ba tên này cũng nằm trong tầm ngắm của ông ta.
Mà lời của tên đại sư huynh vừa nói, đã thể hiện ra sự chênh lệch với hai tên sư đệ.
"Tiểu tử này, tầm mắt rất cao..."
Ánh mắt Thủ Dạ rơi vào thanh kiếm cổ phác, ông ta có thể rõ ràng cảm nhận được tà khí nghiêm nghị bị phong ấn ở bên trong, người ngoài khó mà phát hiện ra được.
"Việt Liên Cô Hàn..."
Con ngươi ông ta nhíu lại, lần nữa nhìn về phía sau lưng cửu kiếm khách.
Kiếm luân sau lưng cắm chín thanh kiếm, mà thanh ở giữa, toàn thân đỏ tươi như máu, thâm am bất tường.
"Tuyệt Sắc Yêu Cơ..."
Thủ Dạ gõ nhẹ cái bàn, suy tư một lát.
"Táng Kiếm Trủng cũng chạy đến?"
"Đây cũng quá xa đi!"
"Bất quá, nếu là Hữu Tứ Kiếm, xác thực đáng giá..."
"Nhất kiếm xuất nhi thiên nhân kinh, sương hàn động nhi sảnh châu lãnh."
Từ Tiểu Thụ quả thật có một đoạn thời gian không có chú ý tới Tàng Khổ.
Nhưng gần đây lúc rảnh rỗi đều tu luyện Quan Kiếm Điển, cho nên Tàng Khổ thật sắp thuế biến.
Có lẽ bởi vì đã quá thân cận, cho nên sau khi mọi người sợ hãi thán phục Tàng Khổ, hắn mới ý thức được gia hỏa này đã hoàn toàn khác biệt.
"Sắp bát phẩm..."
"Quan Kiếm Điển cũng quá kinh khủng đi, đại thúc lôi thôi, đến có lai lịch gì?"
"Tiếp tục bồi dưỡng, thật có thể trở thành danh kiếm?!"
Từ Tiểu Thụ không có suy nghĩ nhiều, hiện tại không phải lúc nghĩ những chuyện này.
Hắn cầm kiếm, là vì muốn bào lấy điểm bị động.
"Ngươi không phục?"
Từ Tiểu Thụ nhìn về phía người phát biểu lúc trước.
"Ta phục."
Người kia sợ, y sợ Từ Tiểu Thụ sẽ bay xuống tùm mình lên lôi đài.
Từ Tiểu Thụ trừng mắt một cái:
"Không, ngươi không phục!"
Tên mở miệng nói chuyện lúc trước đã hối hận đến xanh cả ruột.
Y hận mình sao lại không nhìn được, muốn làm chim đầu đàn.
"Đúng, ta không phục."
Y yếu ớt lên tiếng, khiến người nghe nao lòng.
Từ Tiểu Thụ hài lòng gật đầu:
"Chư vị cũng nhìn thấy, đây chính là kiếm của ta, đẳng cấp không cao, chỉ bát phẩm."
Khóe miệng tất cả mọi người giật một cái.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1111."
"Nhưng mà!"
Lời nói Từ Tiểu Thụ xoay chuyển:
"Kiếm đạo của ta, quá mạnh!"
"Mạnh đến mức ngay cả ta cũng không thể điều khiển, chư vị, các ngươi có biết chuyện này có ý nghĩa gì hay không?"
Tất cả mọi người nhìn Từ Tiểu Thụ cầm kiếm bay lên không trung, hận không thể trực tiếp nhào tới kéo hắn xuống cuồng giẫm một trận.
Nhưng không ai dám động, chỉ có thể tiếp tục nghe tên kia ba hoa.
"Kiếm của ta, sẽ giết người."
Từ Tiểu Thụ hất tay áo lên, sắc mặt đột nhiên lạnh lùng xuống.
Giữa sân lập tức có sát ý phiêu đãng, tiêu phong du tẩu, lúc ẩn lúc hiện.
Loại sát ý này suất hiện không lâu, Từ Tiểu Thụ đã thu hồi lại.
"Vì phòng ngừa các ngươi bị giết, ta chỉ có thể dùng hết sức ngăn chặn kiếm của ta, đây là chuyện cực kỳ vất vả."
"Ngươi cảm thấy không phục?"
Từ Tiểu Thụ lần nữa nhìn về phía tên tê liệt ngã xuống, đè nén âm thanh nói:
"Không phục là đúng."
"Ta cũng không phục."
"Ta mẹ nó đánh nhau, còn phải phòng ngừa các ngươi bị giết, kìm nén vất vả đến cỡ nào?"
"Các ngươi nói, nếu ta thắng mười trận, có đáng thu lấy mười cái danh ngạch Bạch Quật hay không?"
Từ Tiểu Thụ "Ba" một tiếng vỗ đùi.
"Đáng a!"
Mộc Tử Tịch trầm mặc cúi đầu xuống.
Phó Hành miệng môi run rẩy, cổ đều trướng lớn một chút.
Ngay cả Thủ Dạ, cũng bị Từ Tiểu Thụ nói rung động đến tột đỉnh.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Trời mới biết gia hỏa này lượn một vòng lớn như thế, chính là vì xoắn xuýt chuyện mười cái danh ngạch?
Ở đây, còn có ai dám phản kháng?
Rõ ràng lúc đầu đã buông xuống sự tình danh ngạch, Từ Tiểu Thụ kéo một cái như thế, tất cả mọi người nhìn biểu lộ trầm thống của hắn trên không trung, cũng không nhịn được nữa.
"Gia hỏa này, quá vô sỉ đi!"
"Ta mẹ nó không giữ được lực lượng Hồng Hoang trong cơ thể, tối nay các ngươi đừng cản ta, cùng tiến lên, móc sạch gia hỏa này, đánh chết hắn!"
"Mười trận? Mười trận thì sao, mười trận không được, vậy liền đánh hai mươi trận!"
"Chẳng phải hai mươi cái danh ngạch Bạch Quật thôi sao? Ta không tin Từ Tiểu Thụ có thể thu lấy hết!"
"Ta khiêu chiến ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận