Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 369: Lựa Chọn Cùng Vận Mệnh

Trương phủ.
Một đêm trôi qua, đám người hiển nhiên vẫn chưa khôi phục lại sau lần tập kích kia.
Trương Thái Doanh một đêm không ngủ, gã không biết cả đêm này mình rốt cuộc đang suy nghĩ những gì.
Nhưng mà, thân ảnh thiếu niên suy yếu lại cường đại kia, đã triệt để khắc sâu vào trong đầu gã.
"Két!"
Gã nắm chặt nắm đấm, sau đó chậm rãi buông ra.
Trên thế giới này, quả thật tồn tại rất nhiều bất đắc dĩ cùng hiện thực, trước kia Thiên Tang Thành không có náo nhiệt như vậy, Trương phủ còn có thể độc bá nhất phương, Trương Thái Doanh không cảm nhận được.
Nhưng hiện tại nơi này ngư long hỗn tạp, nói không chừng bất cẩn một chút, liền sẽ bị loại cường giả giống như tên gia hỏa kia tìm đến cửa.
Trải qua một đêm, Trương Thái Doanh rốt cuộc hiểu rõ.
Cho dù gã là Vương Tọa, thế nhưng vẫn bị thiên địa trói buộc.
Không cách nào tránh thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình từng bước một, càng lún càng sâu.
"Chỉ có thể, dừng bước tại đây thôi sao..."
Mặt trời treo cao, mặt đất sáng tỏ.
Trương Thái Doanh ngẩng đầu, trong mắt có tơ máu dày đặc, cảm thụ được ấm áp từ trên khuôn mặt truyền tới, trong lòng gã mới có chút buông lỏng.
"Không, không ai có thể ngăn cản bước chân của ta!"
Gã đứng dậy, cất bước đi tới Tàng Kinh Các.
...
Đoạn tháp.
Chỉ còn lại một nửa.
Trương Trọng Mưu đứng tại chỗ, khác với Trương Thái Doanh, ông ta chỉ cần nửa đêm, đã có thể khôi phục lại trạng thái.
"Ngươi đến rồi."
Nghe cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, lão giả mở miệng.
Trương Thái Doanh cất bước đi tới, hai người đều không có tiến tháp, chỉ ngước mắt nhìn, liền có thể thấy được tầng cao nhất đoạn tháp.
Lúc trước ngày thường, bọn họ cơ hồ chưa từng dừng lại ở tầng đó bao giờ.
Hiện tại, nó trở thành tầng cao nhất.
Sắc mặt Trương Thái Doanh tối đen, nhưng rất nhanh liền khôi phục.
"Đó là người bảo vệ của Từ Tiểu Thụ, đếm qua đến báo thù?"
Gã hỏi.
Trương Trọng Mưu gật đầu:
"Hẳn không sai."
"Trọn vẹn tam đại Vương Tọa, chỉ vì bảo hộ cho một tên tiểu tử Tiên Thiên?"
"Có lẽ..."
Thời điểm Trương Trọng Mưu nói ra lời kia, ngay cả bản thân ông ta cũng không tin.
Thế nhưng sự thật bày ở trước mắt, cảnh tượng hoang vu thê lương kia, ông ta sao có thể không tin.
"Tẫn Chiếu Thiên Viêm, kiếm niệm, Vương Tọa chi thân..."
"Nhưng năng lực tối qua xuất hiện, cơ hồ đều được thế nhân công nhận là khó tu nhất..."
"Chuyện này..."
Trương Trọng Mưu lắc đầu, không có tiếp tục cảm khái, mà là ngưng trọng nói:
"Chí ít, cung chủ tiền nhiệm Thiên Tang Linh Cung, cũng chính là phó cung chủ hiện nay, hẳn có lẫn vào một chân."
"Sau đó là kiếm tu... nhưng mà kiếm tu, Tiếu Thất Tu tựa hồ cũng không đi con đường này."
"Thiếu niên kia, cực kỳ giống một người."
"Ai?"
Trương Thái Doanh ngoái nhìn.
Trương Trọng Mưu không có nói rõ, chỉ nói hai chữ:
"Tô gia!"
Trong lòng Trương Thái Doanh trầm xuống, gã biết đại trưởng lão nói đến ai.
Trước đây không lâu, Thiên Tang Thành phát sinh một kiện đại sự kinh thế hãi tục.
Tô gia từ xưa đến nay, chính là cự phách khó mà rung chuyển ở trong Thiên Tang Thành.
Nguyên nhân, đương nhiên là bởi vì danh kiếm Mộ Danh Thành Tuyết.
Tô gia mỗi một đời Trì Kiếm Nhân, chiến lực đều cực kỳ khủng bố, cho dù bảo Trương Thái Doanh đơn độc đối mặt với Trì Kiếm Nhân, gã cũng không có lòng tin có thể toàn thân trở ra.
Không sai, chiến thắng là không thể, duy nhất có thể nghĩ, chính là sau khi thất bại đào tẩu thế nào mà thôi!
Thế nhưng tồn tại như vậy, vẫn bị người tìm tới cửa.
Đêm hôm ấy, một người bịt mặt, thậm chí không có kiếm, trực tiếp giết đến Tô gia, nói muốn lấy đi Mộ Danh Thành Tuyết.
Thế nhưng Tô gia há có thể hội thỏa hiệp?
Đây là kiếm đạo thế gia chân chính, thà bị gãy chứ không chịu cong.
Cho nên song phương liền đánh lên.
Nhưng kết cục rất rõ ràng, cơ hồ không ai có thể đỡ được một kiếm của người bịt mặt kia, toàn bại!
Mà kiếm khách chi lễ, bại thì ban được chết!
Đêm hôm ấy, máu nhuộm Tô phủ.
Tô gia, cơ hồ tất cả Vương Tọa, toàn bộ chết hết.
Cho dù cuối cùng Tô lão gia tử xuất thủ, thế nhưng vẫn thảm bại như cũ.
Thẳng đến người cuối cùng chiến tử, vẫn không có ai nói ra tung tích danh kiếm.
Kết cục bi tráng, khiến cho trái tim người ta băng giá.
Bởi vì cơ hồ toàn bộ người ở Thiên Tang Thành, cho dù tùy tiện hỏi một người đều có thể hỏi ra.
Danh kiếm Tô gia, ngay tại Thiên Tang Linh Cung, trên người Tô Thiển Thiển.
Chuyện này không phải bí mật.
Nhưng vì để giữ vững bí mật không phải bí mật này, cao tầng Tô gia, cơ hồ chết hết.
"Tội gì cơ chứ?"
Kết quả người khác nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, Trương Thái Doanh lại hoàn toàn có thể lý giải.
Nhưng mà lý giải, không có nghĩa là gã có thể cảm động lây, thậm chí lấy thân thay thế.
Chí ít tối hôm qua thiếu niên kia đến, con đường mà gã chọn hoàn toàn khác với Tô gia.
Cuối cùng, chí ít gã bảo vệ được Trương phủ.
Kết cục là tốt hay xấu, kỳ thật Trương Thái Doanh không biết, nhưng đối với lựa chọn của mình, gã không chút hối hận.
Nếu như có thể lựa chọn một lần nữa, gã vẫn sẽ chọn như thế.
"Cho nên, ngươi cảm thấy thiếu niên kia, với người giết đến Tô gia, là cùng một người?"
Trương Thái Doanh trầm mặc nửa ngày, mở miệng nói.
Trong mắt Trương Trọng Mưu có chút mê mang.
Ông ta cũng không rõ ràng, gia hoả kia, nhìn rất giống, chí ít một kiếm kia, là độ cao người bịt mặt nọ có thể chém ra đến.
Nhưng mơ hồ trong đó, còn có vài chỗ cổ quái.
Phảng phất, lần này tới, là một tên giả mạo?
"Không xác định, bảy tám phần mười."
Trương Trọng Mưu thở dài:
"Có lẽ không phải cùng một người, nhưng mà cùng một tổ chức, tóm lại, lão phu tôn trọng lựa chọn của ngươi."
Trương Thái Doanh nhìn đoạn tháp trước mắt, nhắm mắt lại.
"Lựa chọn của ta, khiến Trương phủ cơ hồ đoạn mất một nửa truyền thừa!"
"Một nửa, đã rất khá."
Trương Trọng Mưu vỗ vỗ bả vai gã, "Lựa chọn của Tô gia, là hoàn toàn xuống dốc."
"Trì Kiếm Nhân..."
Trương Thái Doanh nỉ non, có đôi khi gã có thể hiểu được ý nghĩ của Tô lão gia tử, có đôi khi, gã lại cảm thấy không đáng.
"Thôi."
Không có suy nghĩ quá nhiều, Trương Thái Doanh lấy lại tinh thần, tỉnh lại nói:
"Trương phủ một kiếp này, là phúc hay họa, rất khó nói."
"Nói không chừng người này, cũng không hoàn toàn vì Từ Tiểu Thụ mới đến."
Trương Thái Doanh dừng một chút, suy nghĩ nói:
"Người bịt mặt kia tìm danh kiếm, có lẽ hắn nghe được tin tức Tế Lạc Điêu Phiến ở nơi nào, cho nên mới tìm đến?"
"Tế Lạc Điêu Phiến..."
Trương Trọng Mưu nỉ non một tiếng, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, mãnh liệt ngẩng đầu, nhìn phía đỉnh tháp.
Trong lòng ông ta hơi hồi hộp một chút, trên mặt tuôn ra khủng hoảng.
Trương Thái Doanh lại không có nhìn thấy, tiếp tục nói:
"Trương gia chúng ta tốn nhiều công sức như vậy, mới từ bên trong Bạch Quật lấy ra hai mảnh Tế Lạc Điêu Phiến."
"Có thể một bước lên trời hay không, liền nhìn lần này."
"Phủ thành chủ nhất định không chống nổi dụ hoặc, lần này chỉ cần nắm lấy danh ngạch Bạch Quật, chúng ta vẫn còn cơ hội trở mình."
"Chỉ là Tàng Kinh Các... cho hắn cũng được!"
Trương Thái Doanh cười lạnh một tiếng, ngoái nhìn Trương Trọng Mưu, vừa muốn tiếp tục nói, lại bị sắc mặt đen như đít nồi của lão đầu hù đến.
"Làm sao?"
Gã không hiểu.
Trương Trọng Mưu lúng túng, âm thanh run rẩy nói:
"Tế Lạc Điêu Phiến, ở, ở tầng thứ chín..."
"Cái gì tầng thứ chín?"
Trương Thái Doanh không nghĩ ra, nhưng nhìn phương hướng Trương Trọng Mưu gắt gao nhìn chằm chằm, đột nhiên ý thức được không đúng.
"Ý của ngươi là..."
"Không sai."
Trương Trọng Mưu nuốt nước miếng, khó nhọc nói:
"Một mảnh Tế Lạc Điêu Phiến chuẩn bị đưa cho phủ thành chủ, còn có thư, đều để ở... tầng thứ chín!"
Trương Thái Doanh ngạc nhiên.
Nơi đây, nào còn tầng thứ chín?
Chỗ cao nhất... tầng bốn rưỡi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận