Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 519: Phong Thư Thứ Hai (2)

Rất rõ ràng, gia hỏa Đàm Quý này, lúc trước hẳn từng bị cung chủ đại nhân thu thập qua.
Đối với quá trình trong đó, y quả thật rất hiếu kỳ.
Nhưng có thể khiến cho cung chủ xuất thủ, thực lực con hàng này, xem ra cũng rất kinh người.
Mà tính tình gia hỏa này, đoán chừng cũng là đi thẳng về thẳng, có thể là phần tử hiếu chiến cực đoan.
Chu Thiên Tham không ngốc, y hiểu được lúc này nếu cười ra tiếng, có lẽ sẽ chuốc lấy phiền phức.
"Cười cái rắm!"
Nhưng mà cho dù đã kìm nén, Đàm Quý vẫn phát hiện, lập tức liếc mắt qua.
Lần này, Chu Thiên Tham cảm thấy áp lực ngưng thực đập vào mặt.
Thân hình trên ghế ngồi trực tiếp nhoáng một cái, dưới tình huống không có chút phòng bị, kém chút ngã sấp tại chỗ.
"A!"
Đàm Quý cười lạnh thành tiếng:
"Cười lại không dám cười, thực lực còn yếu gà, rác rưởi như thế, ngươi cũng xứng tiến vào Bạch Quật?"
"Ngươi!"
Lúc này đôi mắt Chu Thiên Tham đỏ lên, trực tiếp đứng dậy.
Hất tay cụt lên, mò tới kim hoàng bá đao ở phía sau.
"Nha hoắc, tiểu tử ngươi cũng không tệ, lại dám sờ đao?"
Đàm Quý vốn không sợ, cục diện nhìn như sắp đánh nhau, gã lại trực tiếp hất đầu lên.
"Cung chủ, y muốn giết ta."
Chu Thiên Tham suy nghĩ.
Ngọa tào!
Ta làm gì?
Ta muốn giết ngươi?
Không phải ngươi động thủ trước sao?
Lần này, y đột nhiên bị nghẹn họng, trực tiếp từ trên người Đàm Quý, thấp thoáng nhìn thấy cái bóng của Từ Tiểu Thụ.
"Gia hỏa này... không được, ta phải gọi Từ Tiểu Thụ tới trị y!"
"Yên tĩnh!"
Diệp Tiểu Thiên không kiên nhẫn được nữa.
"Nói nhảm nữa, hai người các ngươi đều cút ra ngoài cho ta!"
"Úc."
"Úc."
Bên dưới, lại có thêm hai bảo bảo nhu thuận.
Diệp Tiểu Thiên vung tay lên, hư không trực tiếp xuất hiện một cái màn sáng.
Đám người đưa mắt nhìn lại.
Trong màn sáng, là khung cảnh mênh mông bát ngát thê lương.
Tại chân trời mênh mông, vô số vết rách hư không màu đen lấp lóe, phảng phất vùng không gian kia một giây sau liền sẽ không chịu nổi, hoàn toàn sụp đổ.
"Các ngươi đều thấy đấy, đây chính là hiện trạng Bát Cung trước mắt."
"Bạch Quật sắp mở ra, bằng vào lý giải của ta đối với thiên địa không gian, không tới một ngày, vết nứt không gian dị thứ nguyên, sẽ trực tiếp nở rộng."
"Cho nên, không có thời gian chờ."
Ngữ khí Diệp Tiểu Thiên nghiêm nghị, vỗ án nói:
"Nhiêu Âm Âm lĩnh một đội, Đàm Quý lĩnh một đội, lập tức, xuất phát!"
Sắc mặt Kiều Thiên Chi kinh hãi.
Thật để cho Đàm Quý lĩnh đội?
Đây không phải đưa đám cừu non kia lên tử lộ sao?
"Không thể..."
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, Diệp Tiểu Thiên đã quay đầu:
"Kiều trưởng lão, ngươi đi gọi Tiếu trưởng lão phụ trách hộ tống, hiện tại xuất phát."
"Ta..."
"Được."
Kiều Thiên Chi bất lực.
Ông ta là loại người miệng lạnh thiện tâm, rất quan tâm đến sinh mệnh của đám tiểu gia hỏa này.
Nhưng thí luyện Bạch Quật, vốn không phải một chuyện tốt.
Đã như vậy, sống chết do trời.
Có lẽ có Đàm Quý lĩnh đội, bọn nó có thể sớm trải nghiệm được sinh hoạt tàn khốc, vậy cũng tốt.
Đàm Quý rốt cuộc không ức chế nổi nở nụ cười.
Lĩnh đội!
Đây chính là mộng tưởng nhiều năm của gã.
Vốn còn muốn ám sát Trương Tân Hùng một phen, nào ngờ lần này trở về, đã có người sớm ra tay.
Từ Tiểu Thụ, đúng là người tốt!
"Đàm Quý!"
Đám người khó khăn lắm đứng dậy, Diệp Tiểu Thiên lại lần nữa nói ra.
"Vâng?"
Đàm Quý quay đầu.
"Trong lúc lĩnh đội, nếu như Từ Tiểu Thụ trở về, ngươi tự động lui xuống vị trí phó đội, hết thảy chỉ lệnh, nghe theo hắn an bài!"
Đàm Quý thắc mắc.
"Nói đùa gì thế?"
"Ta là nội môn Tam Thập Tam Nhân lâu năm, lại phải nghe một tên đệ tử ngoại môn chỉ huy?"
Diệp Tiểu Thiên cười lạnh một tiếng:
"Nghe lệnh, hoặc là rời khỏi."
"Úc."
Đàm Quý lập tức ỉu xìu.
Mẹ nó.
Từ Tiểu Thụ đúng không?
Ngươi chờ đó cho ta!
Quả nhiên, trở về vẫn phải giết một người chúc mừng một phen!
"Xuất phát!"
"Vâng!"
Nhà lá.
"Két ! ".
Kiều Thiên Chi đẩy cửa vào, quả nhiên, Diệp Tiểu Thiên đã ngồi ở bên trong.
"Tang lão đầu vậy mà còn chưa trở lại?"
Ông ta trực tiếp ngồi xuống, rót cho mình một chén rượu.
"Ừm."
Diệp Tiểu Thiên cau mày, ánh mắt tựa hồ xuyên thấu hư không.
"Một cái Bạch Quật, các phương đều động."
"Lần này, đoán chừng không có đơn giản như vậy."
Kiều Thiên Chi liếc mắt:
"Vậy ngươi còn để đám tiểu gia hỏa kia đi vào, không phải là đi chịu chết sao?"
Diệp Tiểu Thiên thu hồi ánh mắt.
"Tang lão đầu nói rất đúng, cơ duyên luôn luôn đi cùng với nguy hiểm, không liều mạng, sao có thể có thu hoạch lớn nhất?"
"Cũng đúng."
Kiều Thiên Chi uống một hơi cạn sạch:
"Chết thì chết, có thể sống sót, mới là tinh nhuệ, mấy năm nay, chúng ta quả thật an nhàn quá mức."
Diệp Tiểu Thiên không nói, tràng diện nhất thời yên tĩnh lại.
Kiều Thiên Chi rót một chén rượu cho Diệp Tiểu Thiên, thật lâu mới hỏi:
"Nghe nói, tựa hồ Cẩu Vô Nguyệt cũng đến?"
"Ừm."
"Mục đích của y là gì, Hữu Tứ Kiếm?"
"Không nhất định."
Diệp Tiểu Thiên lần nữa nhíu chặt lông mày, ông ta đang bị vấn đề này làm khó.
"Nếu như là Hữu Tứ Kiếm, vậy còn tốt, nhưng gia hỏa này khẽ động, Bạch Y phía sau, sao có thể không có động tĩnh?"
Kiều Thiên Chi vui lên:
"Vậy không phải càng tốt ư? Đám người Thánh Nô kia, sớm nên tiến vào Thiên Ngục."
"Lần này không thể nói trước, Hồng Y Bạch Y liên động, đây là chuyện bao nhiêu năm không có xảy ra?"
"Một mẻ hốt gọn?"
"Ta nghe nói, người của Tuất Nguyệt Hôi Cung, cũng đã xuất động!"
"Tang lão đâu?"
Diệp Tiểu Thiên đột nhiên nhìn về phía ông ta, ngắt lời nói.
Kiều Thiên Chi khẽ giật mình, hơi có chút thất thần.
"Ông ấy..."
"Tang lão đầu rời đi vào lúc này, đã có vấn đề."
Diệp Tiểu Thiên thở dài:
"Mặt ngoài phong khinh vân đạm, nhưng trong lòng vẫn không bỏ xuống được."
Kiều Thiên Chi mấp máy môi, cầm bầu rượu lên trực tiếp rót lấy.
"Cẩu Vô Nguyệt..."
"Đánh lại y không?"
Ông ta hỏi.
Diệp Tiểu Thiên vui lên.
"Đánh không lại cũng phải đánh, ngươi thật sự cho rằng lấy tính tình của lão gia hỏa kia, có thể nhẫn nhịn?"
"Năm đó ông ta không đánh đến Thánh Thần Điện, đã không tệ rồi."
Kiều Thiên Chi nghe vậy gật đầu.
"Đúng vậy, năm đó..."
"Ài, Đệ Bát Kiếm Tiên chết, đúng là cực kỳ oan uổng."
Nói xong, ông ta vỗ vỗ bả vai Diệp Tiểu Thiên, trực tiếp đứng dậy.
"Có việc làm!"
"Đúng vậy, có việc làm."
Diệp Tiểu Thiên bóp bóp tay.
Không biết đã bao nhiêu năm, ông ta không có nhẹ nhàng vui vẻ chiến một trận.
"Đúng rồi."
Kiều Thiên Chi lúc đầu đứng dậy muốn đi, đột nhiên đình trệ quay đầu, từ trong ngực móc ra một phong thư.
"Tang lão đầu lưu lại cho Từ Tiểu Thụ, ngươi giữ đi."
"Ta tiếp tục đi giải phong ấn của A Giới, đoán chừng không thể phân thân."
Diệp Tiểu Thiên tiếp lấy phong thư.
"Được."
Y do dự một chút, sau đó xé mở.
Kiều Thiên Chi suy nghĩ.
"Chuyện này, không tốt lắm đâu?"
"Ngươi không muốn xem?"
Diệp Tiểu Thiên hỏi lại.
"Đều đã xé..."
Hai người một lớn một nhỏ chụm đầu lại, mở lá thư ra.
Nội dung bên trong rất đơn giản.
"Bạch Quật không có quy tắc."
Sáu chữ.
Hai khuôn mặt đen.
Kiều Thiên Chi nổi giận:
"Tang lão đầu điên rồi à? Bạch Quật không có quy tắc? Đừng nói ông ta muốn để Từ Tiểu Thụ nổ nát nơi đó?"
"Có lẽ Tang lão đầu cũng không phải có ý này..."
Diệp Tiểu Thiên chần chừ, nhưng là Bạch Quật, nổ được không?
Ông ta đột nhiên rùng mình một cái.
Tựa hồ, lúc trước tiến vào Thiên Huyền Môn, ông ta cũng từng nghĩ như vậy?
Lúc đó, Từ Tiểu Thụ chỉ mới có tu vi Hậu Thiên.
Nhìn bề ngoài, quả thật, ai có thể nghĩ tới tên này trực tiếp cầm đi mấy kiện trấn giới chi bảo?
Thậm chí ngay cả A Giới cũng bị hắn móc ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận