Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 377: Đệ Đệ Ở Cửa Vào

Ánh trăng tròn sáng tỏ.
Đám mây xung quanh, đều bị nàng nhìn có chút thẹn thùng.
So với hai ngày trước, Thiên Tang Thành tối nay, quả thực quá yên tĩnh.
Tòa thành không ngủ này, ngày thường đều không có lệnh cấm đi lại vào ban đêm, trừ phi xảy ra đại sự gì, ảnh hưởng đến an nguy cả tòa thành trì.
Tối nay, là như thế.
Phủ thành chủ yến khách bát phương, Thiên Tang Thành muôn người đều đổ xô ra đường.
Một đêm này, cơ hồ cường giả cả tòa thành trì, đều sẽ hội tụ đến phủ thành chủ, nếu như xảy ra chuyện gì, đương nhiên sẽ là thiên đại sự tình.
Cho nên, hộ thành đại trận, tối nay triển khai toàn bộ!
Khi màn sáng màu xanh thẳm từ bốn phía dâng lên, bao phủ cả tòa thành trì, khép lại ở trên hư không, mọi người ngước mắt nhìn lên bầu trời, rung động không thôi.
"Hộ thành đại trận mở ra, dạ yến phủ thành chủ..."
"Sắp bắt đầu rồi sao?"
"Đến!"
Sau khi đến nơi được đánh dấu bằng linh niệm ở trong thư mời, Từ Tiểu Thụ rung động.
Mộc Tử Tịch ở sau lưng đồng dạng một mặt ngốc trệ, trừng trừng mắt to nhìn phía trước, bất giác nuốt nước miếng.
"Đây, đây là phủ thành chủ?"
Kiến trúc trước mặt, nghiễm nhiên là một tòa cung điện vàng son lộng lẫy.
Bức tường màu vàng rực rỡ, cho dù Từ Tiểu Thụ đứng cách mấy trượng, cũng không thể nhìn thấy điểm cuối hai bên.
"Nơi đây rộng đến cỡ nào?"
Không nói bức tường này, chỉ riêng đại môn, đã cao đến mấy trượng.
Hai bên có hai nhóm thủ vệ, ba mươi sáu người!
Thủ vệ thân mang bạch ngân khôi giáp, thần sắc trang nghiêm, trường thương cùng kiếm, tất cả đều đầy đủ, tất cả hòa hợp tạo thành một bức tranh sâm nhiên.
"Mẹ nó đây là phủ thành chủ? Còn không bằng đổi tên, trực tiếp gọi là Tử Cấm Thành đi."
Từ Tiểu Thụ ngừng chân không tiến, so sánh với "Hoàng cung" ở trước mặt, hắn chỉ cảm thấy tiểu trang viên mình vừa mua, kém một thớt!
Hoàn toàn bị nghiền ép.
"Khó trách..."
Từ Tiểu Thụ nỉ non, khó trách lúc trước hỏi Phó Hành nhà y bao lớn, có thể dung nạp được mấy trăm người hay không, biểu tình của y lại cổ quái như vậy.
Mẹ nó mấy trăm người, đối với chỗ này mà nói, đoán chừng còn chưa lấp đầy nhà cầu đi?
"Đi."
Từ Tiểu Thụ trấn định nói, kéo Mộc Tử Tịch tiến về phía trước.
Không thể để người khác nhìn ra, mình là một tên nhà quê!
Từ Tiểu Thụ ta, thấy qua việc đời!
Lúc trước không có, hiện tại có!
Mộc Tử Tịch đang rung động bị kéo đi, có hơi giật mình, cúi đầu muốn hất tay.
Thế nhưng sau khi nhìn một hồi, mặt đột nhiên đỏ, ngăn hành động ngu ngốc của mình lại.
"Hắn, hắn đang nắm tay mình?"
Thình thịch!
Thình thịch...
Đúng lúc này.
"Nhận nhìn chăm chú, điểm bị động cộng 1."
Tin tức đột nhiên xuất hiện, dọa cho Từ Tiểu Thụ tư duy trì trệ.
Hắn dừng lại, phản xạ có điều kiện, hơi dùng sức.
"A!"
Lúc này Mộc Tử Tịch quái khiếu một tiếng, sắc mặt trực tiếp tái đi.
"Từ Tiểu Thụ! Ngươi làm gì?!"
Từ Tiểu Thụ vội vàng buông tay sư muội ra, cưỡng ép khiến mình tỉnh táo lại.
Lại có người đang âm thần nhìn mình?
Ai?
Hắn nghĩ tới lệnh truy nã của Trương Thái Doanh...
"Không thể nào, tên kia, đến lúc này rồi mà còn khóa chặt mình?"
"Hiện tại không phải ốc còn không mang nổi mình ốc sao?"
"Lúc này Tân Cô Cô, hẳn đang lắc lư ở trước cửa nhà gã."
Không có nghĩ nhiều, Từ Tiểu Thụ quay đầu lại, kéo tay sư muội nhà mình hà hơi vào.
Ánh mắt dao động, Cảm Giác tìm tòi bốn phía, nhưng ngoại trừ đám phú quý nhân gia muốn đi vào phủ thành chủ ra, thì không còn gì khác.
"Sẽ là ai?"
"Từ Tiểu Thụ!"
Mộc Tử Tịch nhìn sư huynh thổi loạn vào tay mình, tức hổn hển.
"Khụ khụ, đừng sợ, hết thảy có ta!"
Thần sắc Từ Tiểu Thụ có chút bối rối.
Mộc Tử Tịch tức giận đến bốc khói, đừng sợ?
Hiện tại ta sợ nhất, chính là ngươi bất ngờ ôn nhu!
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
"Đi, tiếp tục đi!"
Đứng một hồi, xung quanh đã có mười ba lượt người đi vào, Từ Tiểu Thụ ý thức được nếu như còn tiếp tục đứng, có lẽ sẽ bị người kia nhìn ra mánh khóe, cho nên sau khi phun ra một ngụm sinh mệnh khí tức, liền lôi kéo tiểu cô nương rời đi.
"Ách a ! ".
Một tiếng rên rỉ.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1, cộng 1, cộng 1, cộng 1..."
"Dừng lại!"
Hộ vệ bạch ngân khôi giáp dựng trường thương lên, ngăn hai người Từ Tiểu Thụ lại, duỗi tay ra, "Thư mời!"
"Đây."
Từ Tiểu Thụ đưa thiếp mời mạ vàng sớm đã chuẩn bị tới, thời khắc mấu chốt, không thể sai lầm.
Hộ vệ lật một cái, sau đó khép lại.
"Mời."
Từ Tiểu Thụ chỉ cô nương sau lưng:
"Cùng nhau tới, có thể đi vào không?"
"Có thể."
Hộ vệ gật đầu, "Thiếp mời của ngài, có thể dẫn theo ba người."
Từ Tiểu Thụ gật đầu, cất bước muốn tiến vào.
Thời khắc mấu chốt, đạo tin tức kia lần nữa bắn ra ngoài.
"Nhận nhìn chăm chú, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ giật mình, bước chân lại dừng.
Mộc Tử Tịch sau lưng không thắng kịp, liền đụng đầu vào.
"Ôi."
Cũng may nàng ăn thiệt thòi nhiều, cho nên liên tục mở ra linh nguyên hộ thể, lúc này mới không có trực tiếp bị bắn bay.
Nhưng tiểu cô nương vẫn bưng lấy cái trán, một mặt phẫn uất.
"Lại dừng lại? !"
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ quay người, có chút hiểu ra nhìn về phía sau, quả nhiên, trong đám người, một đạo thân ảnh xông ra.
Đây là một thiếu niên trên mặt có vết bẩn lôi thôi, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi.
Y ghim bím tóc thật dài, trên đầu còn có vài cọng cải, hơi khó coi.
Vừa mới nhìn thấy Từ Tiểu Thụ, thiếu niên đã hô to đánh tới.
"Ca!"
"Đệ rốt cuộc chờ được huynh, sao lúc này huynh mới tới, vừa rồi bọn họ đẩy đệ!"
Âm thanh thiếu niên mang theo tiếng nức nở, hai mắt đẫm lệ.
Phối hợp với một thân bùn đất, quả thật chính là hình tượng thiếu niên bị gác cổng ác bá khi dễ.
Hộ vệ hiển nhiên cũng nhận ra y, nhìn thiếu niên chạy tới, trường thương liền dựng trước ngực y.
"Dừng bước!"
"Đã nói với ngươi, không có thư mời, không được vào!"
Từ Tiểu Thụ nghe xong lời này, trên cơ bản liền hiểu ra.
Gia hỏa này muốn vào phủ thành chủ, nhưng lại không có thiệp mời, chỉ có thể chờ người hảo tâm dẫn vào?
Như thế xem ra, vừa rồi "Nhận nhìn chăm chú", cũng là do gia hỏa này phát ra tới?
Thế nhưng vừa rồi mình quét lâu như vậy, vì sao không có phát hiện ra y?
Mọi chuyện thật chỉ đơn giản như vậy?
Từ Tiểu Thụ âm thầm cảnh giác, muốn quay đầu rời đi, nhưng nhìn đôi mắt ủy khuất của thiếu niên, hắn bỗng nhiên dừng bước.
Muốn chơi ta?
Từ Tiểu Thụ ta giống như người tốt, sẽ vô duyên vô cớ dẫn ngươi vào?
Chần chừ một chút, tựa hồ nhớ lại, Từ Tiểu Thụ vẫn lựa chọn mở miệng.
"Đệ đệ?"
Thiếu niên nghe vậy, bên trong đôi mắt đẫm lệ liền toát ra ánh sáng, "Ca, là đệ a, huynh còn nhớ đệ không..."
"Không nhớ. ".
Thiếu niên bỗng chốc bị sặc.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Nước mắt lập tức muốn tràn mi mà ra, siết quả đấm, hất đầu giãy giụa nói:
"Không có khả năng, sao huynh có thể quên đệ được? Năm đó chúng ta..."
"Chúng ta thế nào..."
Thiếu niên thấy Từ Tiểu Thụ hỏi tới, đôi mắt không thể tin, "Huynh thật quên đệ rồi? Ngay cả tên, huynh cũng không nhớ?"
Từ Tiểu Thụ cúi đầu, do dự một hồi, trên mặt lộ ra vẻ giật mình, "A, là ngươi à?"
Đôi mắt thiếu niên phát sáng, hưng phấn lên.
"Ca, huynh nhớ rồi à, ta tên..."
"Ngươi tên..."
Từ Tiểu Thụ ngoẹo đầu, híp mắt, cố gắng nhớ lại.
"Ừm, ta tên... ?"
Trong mắt thiếu niên có cổ vũ, tựa hồ cực kỳ mong đợi ca ca nhận ra mình.
Từ Tiểu Thụ nghĩ đi nghĩ lại, trừng lớn mắt, giật mình chỉ đối phương.
"Ta nhớ ra rồi, là ngươi! Từ Tiểu Kê?"
"Chấm hỏi chấm hỏi".
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 1."
Bạn cần đăng nhập để bình luận