Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 444: Lần Này Luyện Đan, Không Cho Phép Giết Người (1)

"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 892."
Sau khi nhìn kỹ ở trong số ít người trẻ tuổi đi theo đám lão đầu, thật có một con Từ Tiểu Thụ, tất cả mọi người đều kinh hãi.
"Mẹ nó, không phải chứ? Từ Tiểu Thụ, thật đi lên?"
"Con hàng kia đang muốn đùa chúng ta, hay là..."
"Đùa ngươi? Từ Tiểu Thụ cần phải đùa ngươi sao, ngươi tính là gì? Nếu như ta nhớ không lầm, hấn thật đúng là Luyện Đan Sư."
"Ồ? Ngươi nhớ không lầm?"
"Đúng vậy, hôm đó ở Đan Tháp hình như ta từng gặp hắn, bất quá hắn một mực ở thượng tầng, cụ thể là bán hay mua đan dược, hoặc thật đúng là Luyện Đan Sư, ta liền không biết được."
"Đan Tháp? Còn ở thượng tầng?"
Lần này cho dù người ở quận khác, cũng cười ra tiếng.
Chuyện khác bọn họ không biết, nhưng Đan Tháp, chư vị đang ngồi ở đây, có ai chưa từng vào trong đó mua sắm đan dược?
Có ai không biết, Đan Tháp càng lên cao, thân phận Luyện Đan Sư càng cao quý.
Nhưng Từ Tiểu Thụ...
"Ta không tin!"
"Ngươi nói hắn hôm đó nổ Đan Tháp ta còn tin, thế nhưng ngươi nói hắn cũng biết luyện đan..."
"Ngạch, khoan đã, hôm đó thời điểm Từ Tiểu Thụ rời đi, Đan Tháp đúng là đã nổ."
Lần này tất cả mọi người đều mộng bức.
Từ Tiểu Thụ, thật nổ qua Đan Tháp?
"Ta không tin!"
"Cho dù Từ Tiểu Thụ có mạnh đi chăng nữa, thế nhưng dùng thực lực của hắn, đi nổ Đan Tháp, ngươi mẹ nó nói đùa à, hắn tuyệt đối là đi..."
"Luyện đan?"
Nghe thấy tiếng nói người kia ngừng lại, đám người xung quanh đều bật cười.
"Ha ha, nói nửa ngày, quả nhiên vẫn trở lại đây."
"Tiểu tử ngươi, vẫn nên chuẩn một chút đi, đớp phân, hơn nữa còn phải dựng ngược, chậc chậc."
Tin tức truyền đi cực nhanh, không mất bao lâu, những người không có lên đài, cơ bản đều biết chuyện Từ Tiểu Thụ đi qua Đan Tháp.
Hiển nhiên, so với chuyện Từ Tiểu Thụ nổ Đan Tháp, bọn họ càng tin tưởng Từ Tiểu Thụ đến đó luyện đan hơn.
Nhưng kết hợp với những gì con hàng này biểu hiện lúc trước, tất cả mọi người đều ý thức được tình huống không có đơn giản như vậy.
Có lẽ là, cả hai kết hợp?
"Nhận chất vấn, điểm bị động cộng 455."
"Nhận mong đợi, điểm bị động cộng 826."
Từ Tiểu Thụ vui tươi hớn hở đi theo sau mấy lão đầu.
So với chiến đấu, nói thật, hắn càng thích loại phương thức kiếm tiền ôn văn nhã nhặn này hơn.
Đánh nhau gì gì đó, quá thô bạo.
Không thích hợp với Thụ Thụ.
Đám lão đầu hiển nhiên không có xúc động giống như người trẻ tuổi, cho dù hiện tại vẫn còn cách sân thi đấu một khoảng, thế nhưng bọn họ vẫn rất thong thả, đi từng bước một.
Từ Tiểu Thụ một đường vượt qua đám người, có không ít lão giả né hắn giống như tránh ôn thần, vội vàng lách mình kéo dài khoảng cách.
Hắn không khỏi nghi hoặc.
"Ồ? Tiền bối ngài nhìn rất quen mắt nha, sao lại cách ta xa như vậy?"
"Không quen, không quen."
Lão giả kia vội vàng khoát khoát tay, sau khi dứt lời liền nhìn phương hướng Từ Tiểu Thụ đi tới, bản thân chọn một phương hướng ngược lại chạy đi.
Từ Tiểu Thụ trầm tư.
Hắn nhớ rất rõ lão nhân ngày, ông ta là người ngồi đánh cờ ở trên tầng bảy Đan Tháp hôm đó.
Hắn có Cảm Giác, trí nhớ khắc rất sâu.
Không quen, lừa ai đấy?
Quay đầu thoáng nhìn, lại có một gương mặt quen thuộc.
"Không, không quen."
Người kia nâng ống tay áo che mặt, trực tiếp đi đường vòng.
Từ Tiểu Thụ suy nghĩ.
Hắn tùy ý chọn một người mình không quen, sau đó tới gần.
"Tiền bối, ngài ở thành thị nào, phẩm cấp gì?"
Người này vừa nhìn liền biết là một vị trưởng bối thập phần hòa ái hiền lành.
Ông ta tò mò nhìn mấy tên đồng bạn ngày xưa tranh đấu với nhau, nhao nhao tránh né Từ Tiểu Thụ, không hiểu ra sao cả.
Hiện tại cũng không phải đánh nhau, đừng nói mấy lão gia hỏa các ngươi, lại sợ tiểu gia hỏa này treo lên đến đánh một trận?
"Thiên Võ thành, Long gia."
"Lão phu Long Đan, tiểu tử ngươi thế nào, thật biết luyện đan?"
Long Đan hỏi, trong mắt có chất vấn.
Mặc dù ông ta rất yêu thích chiến lực của Từ Tiểu Thụ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vấn đề mà ông ta muốn hỏi.
Luyện đan và luyện linh, đó là hai con đường hòa toàn khác biệt.
Không tích lũy nhiều năm, dám xuất thủ ở trên dạ yến, nhất định sẽ bị đồng đạo xem thường, trào phúng đến mức ngày sau cũng không ngẩng đầu lên nổi.
"Chơi đùa một chút mà thôi."
Từ Tiểu Thụ khiêm tốn đáp lời.
Hắn xem như thấy rõ, mấy lão đầu trốn tránh hắn, trên cơ bản đều đến từ Thiên Tang Thành.
Mà ở trong vòng tròn đan đạo Thiên Tang Thành, hiển nhiên sự tình Đan Tháp hôm đó, bọn họ trên cơ bản đều biết nhất thanh nhị sở.
Đối với tổn thất mà mình gây ra, kỳ thật Từ Tiểu Thụ cũng cảm thấy rất có lỗi.
Cho nên mới nói, người không thể quá trương dương, nếu không sẽ không có bằng hữu.
Từ Tiểu Thụ ý thức được điểm này, cho nên lúc nói chuyện với lão nhân trước mắt, đều chú ý có chừng mực.
Long Đan nghe hắn nói thế ngược lại nhíu mày.
Chơi đùa một chút mà thôi?
Luyện đan chi đạo, há có thể như ngươi nói, muốn chơi thì chơi?
Mấy chữ này, khiến cho ông ta cảm thấy đan đạo thần thánh bị khinh nhờn.
"Nhận xem thường, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ sững sờ.
Hắn không ngờ mình điệu thấp, lại bị người khác xem thường.
Nghĩ đến đây, hắn từ trong giới chỉ lấy ra một tấm huy chương, mang lên ở trước ngực.
"Tuy nói ta chỉ chơi đùa, nhưng tốt xấu gì ta cũng là người có huy chương Luyện Đan Sư."
Từ Tiểu Thụ giải thích một phen.
Long Đan vô thức nhìn qua, trông thấy hoa văn ấn ký duy nhất thuộc về hiệp hội Luyện Đan Sư.
Một cái đan đỉnh, bên dưới có mười đóa mây trắng.
"Thập phẩm?"
Xem thường trong mắt rốt cuộc không che giấu được.
"Tiểu tử ngươi, thật chỉ chơi đùa mà thôi?"
Từ Tiểu Thụ sững sờ, tiếp theo nhìn thấy lão nhân đồng dạng vỗ tay, trên ngực liền xuất hiện một tấm huy chương.
Một cái đan đỉnh, sáu đóa mây trắng!
"Lục phẩm?"
"Luyện Đan Sư cấp bậc Tông Sư?"
Từ Tiểu Thụ dừng bước.
Hóa ra mình tùy tiện bắt chuyện một người, đều là cấp bậc Tông Sư?
Nước nơi này sâu bao nhiêu?
Phải biết, luyện đan không giống như luyện linh, bởi vì khó khăn cực cao, cần rất nhiều kinh nghiệm, cho nên là tồn tại vượt cấp.
Nói cách khác, Luyện Đan Sư cấp bậc Tiên Thiên, địa vị thực tế kỳ thật đã không thua cường giả Tông Sư.
Mà lão đầu Long Đan, dựa vào huy chương trên ngực, đến Đan Tháp Thiên Tang Thành, ít nhất cũng là cấp bậc khách quý!
Mấy lão đầu ở gần cũng đồng loạt dừng chân lại.
"Lão Long, ngươi lúc nào cầm tới huy chương lục phẩm, vậy mà không rên một tiếng!"
âm thanh người nói chuyện đồng dạng có chút không dám tin.
Một lời này vừa ra, nơi xa nhao nhao ghé mắt.
Nhìn ánh mắt ngưng trọng của đám lão đầu, Từ Tiểu Thụ lập tức ý thức được, giờ phút này cho dù là tranh tài Bạch Quật, thế nhưng lục phẩm Luyện Đan Sư, vẫn là tồn tại cực kỳ không tầm thường.
"Cho nên, nếu muốn thắng bọn họ, mình ít nhất phải luyện ra được đan dược lục phẩm?"
Từ Tiểu Thụ lập tức nhức đầu.
Hắn quan sát huy chương thập phẩm trên ngực mình, lại nghĩ tới thủ pháp ngưng đan tỉ lệ cực thấp kia.
"Khó chơi."
Đám quần chúng vây xem nhìn thấy huy chương lục phẩm, đồng dạng có chút sôi trào.
Luyện Đan Sư đều là loại người trong lòng cao ngạo, thế nhưng làm việc lại điệu thấp.
Giống như Từ Tiểu Thụ mang huy chương lắc lư trên đường phố, bọn họ không làm được.
Bởi vậy, tất cả mọi người đối mặt với từng lão gia hỏa không rõ đẳng cấp, chỉ có thể thông qua phẩm giai trước kia, hoặc là biểu hiện gần đây, suy đoán thực lực đối thủ.
Mà lục phẩm, chư vị đang ngồi, ngoại trừ ngẫu nhiên gặp ở Đan Tháp, trên cơ bản đúng là chưa từng gặp được qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận