Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 331: Buông Ngón Tay Xuống !

Ở giữa chiến trận.
Tứ đại Vương Tọa, một Hậu Thiên.
Dẫn đầu Cấm Vệ Quân, đương nhiên là lão giả đeo đại đao.
Lão giả này vừa xuất hiện, cho dù là Sùng Đông, Sùng đại thống lĩnh, cũng phải nhường vị trí chủ đạo lại.
"Viên Tam Đao?"
Đại thúc cười cười, mấy tên tiểu tử khác y không biết, nhưng mà lão đầu này, y có một chút ấn tượng.
Trí nhớ của y rất tốt.
Thời điểm tranh đoạt Thập Tôn Tọa ở Trung Vực, Viên Tam Đao còn chưa có già đến thế, y nhớ gã một đường lội tới.
Đao ý bễ nghễ thiên hạ, vẫn khiến cho y có một chút ấn tượng.
Viên Tam Đao híp mắt, dạo bước đi ra.
Ai cũng nghĩ đại thúc lôi thôi trước mặt là Hậu Thiên, thế nhưng ông ta tìm nửa ngày mới tìm được khe nứt không gian, sau đó mới bổ một đao khai thông, hoàn toàn không dám khinh thường người này.
Kiếm ý kia, lực lượng không gian chồng chất...
Ai dám nói gia hỏa này chỉ là Hậu Thiên?
Chỉ bằng y có thể trở thành người duy nhất đứng ở giữa chiến trường vào lúc này, đã không thể coi thường.
Viên Tam Đao biết, trên thế giới này ngoại trừ Luyện Linh Sư, còn có rất nhiều đại đạo kinh khủng.
Tỉ như thuần tu kiếm đạo, sở trường "Cổ Kiếm Thuật", hoàn toàn không trộn lẫn nửa điểm linh lực.
Rất rõ ràng, người trước mắt, chính là loại người đặc biệt kia.
"Ngươi là..."
Ông ta cúi đầu, ngưng tiếng hỏi.
Toàn bộ Đông Thiên Giới, cường giả phía trên Vương Tọa, ông ta cơ bản đều biết.
Đại thúc lôi thôi ở trước mặt, quả thật khiến cho ông ta có loại cảm giác đã từng gặp qua, nhưng khi nhớ lại, lại hoàn toàn không nhớ ra.
Ngay cả lúc này, người kia chỉ đứng đấy, Viên Tam Đao ông ta muốn nhìn rõ khuôn mặt người này, thế nhưng chỉ cảm thấy một trận mơ hồ.
"Làm sao có thể?"
Viên Tam Đao kinh ngạc.
Ông ta không cảm thấy Bạch Quật mở ra, lại có thể hấp dẫn tuyệt thế cường giả phía trên Trảm Đạo đến.
Như vậy trước mắt, chỉ còn một loại khả năng.
Gia hỏa này có phương pháp ẩn giấu đặc thù, nhưng không hề nghi ngờ, thực lực của y...
Cực mạnh!
Đại thúc nhìn bốn người trước mặt, nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt thậm chí không có nửa điểm ba động, tiếng nói khàn khàn vang lên.
"Ta là ai, nói ngươi cũng không nhớ, vấn đề này bỏ qua."
Y ngẩng đầu nhìn sắc trời.
"Còn có vấn đề gì, mau hỏi... như vậy đi, ta cho các ngươi ba cơ hội đặt câu hỏi, hết thời gian, ta sẽ rời khỏi."
Nói xong, y kéo theo bao tải trên mặt đất, bên trong vang lên tiếng leng keng, vác lên trên vai.
Sùng Đông nổi giận.
Gã vốn không phải người tốt tính gì.
Nhìn tình huống nơi này, nhất định là do ngươi xuất thủ.
Trong thành tạo thành mười dặm chân không, long trời lở đất, ngươi nói ngươi cho chúng ta hỏi ba câu, sau đó sẽ rời đi?
Cẩu thí chứ ba câu!
"Tiểu tử, tu vi không cao, nhưng tâm tính ngược lại không nhỏ!"
"Còn ba câu?"
"Nếu không ta cho ngươi chém thành ba mảnh, lại đại phát từ bi, cho ngươi cơ hội hỏi mười câu?"
Sùng Đông vừa mới nói xong, Thu Huyền cùng Liễu Tinh ở bên cạnh đã bắt đầu cảnh giác.
Đối với những người đã đi đến cảnh giới này như bọn họ, nhiều lời cũng không có tác dụng gì.
Nếu như Sùng Đông có thể chọc giận gia hỏa cổ quái trước mặt, bức y xuất thủ, có lẽ liền có thể phá vỡ cục diện bế tắc.
Thời cơ!
Viên Tam Đao cũng đang chờ đợi cơ hội này.
Đại thúc lại cười.
Y hoàn toàn không có khẩn trương giống như bốn người trước mắt, càng không có như lâm đại địch.
Y thật sự chỉ giống như một người nhặt ve chai, đi loạn khắp nơi, bốn biển là nhà.
Thậm chí đến nơi chiến trường đầy hố sâu, khói lửa nổi lên bốn phía, vẫn có một loại khí chất tản mạn không quan tâm.
"Tiểu tử?"
Sau khi lặp lại câu này, nụ cười trên mặt đại thúc bỗng nhiên ngưng trệ, hai con ngươi đục ngầu tập trung ở trên người Sùng Đông.
"Đã rất lâu rồi, không ai dám ở trước mặt ta, xưng hô ta như vậy."
"Thế giới này quá nhộn nhịp, mỗi người đều vội vã, giống như vội đi đầu thai vậy."
"Có rất nhiều con đường dẫn đến tử vong, vì sao hết lần này tới lần khác, ngươi lại muốn chọn con đường ngắn nhất?"
Ngữ khí của đại thúc vô cùng thong dong, nhưng nộ khí nhàn nhạt kia, vẫn có thể nghe ra.
Tựa hồ, đại thúc lôi thôi, chính là loại tồn tại ta có thể tùy ý, nhưng nếu như ngươi tùy ý khoa chân múa tay ở trước mặt ta, có lẽ ngươi liền phải tiến vào luân hồi.
Sùng Đông hoàn toàn không nhìn ra trong mắt đại thúc có tàn nhẫn hay sát ý gì.
Thế nhưng sau khi người kia nói xong, trong lòng y đột nhiên cảm thấy khủng hoảng.
"Chuyện này..."
Sùng Đông âm thầm giật mình, mình là Vương Tọa, là người như thế nào, mới có thể chỉ bằng một câu nói, đã có thể khiến mình sinh ra cảm giác sợ hãi?
"Chỉ nói mà thôi?"
Gã đè xuống bối rối, xùy cười một tiếng, lại lần nữa lên tiếng nói:
"Vậy chúng ta nói chuyện, biến Thiên Tang Thành thành bộ dạng này, ngươi còn dám động thủ?"
"Thiên Tang Thành..."
Đại thúc lắc đầu, nói:
"Nơi này, không phải ta làm."
Sùng Đông cười lớn chỉ hướng bao tải, "Không phải ngươi làm, còn có thể là tiểu tử bên trong làm?"
"Thi thể kia!"
Gã chỉ thi thể Hồng Cẩu, ôm bụng cười nói:
"Cũng là do tiểu tử kia trảm?"
Đại thúc thở dài một hơi.
"Ngươi nói như vậy, ta cũng không biết nên giải thích như thế nào, dù sao, ta cũng chỉ bổ một đao cuối cùng."
"Đương nhiên, người là do ta giết, điểm ấy ta không phủ nhận."
"Ta làm việc, luôn rất công chính..."
Y bỗng nhiên ngừng nói, "Buông ngón tay xuống!"
Tay Sùng Đông, chỉ vào thi thể Hồng Cẩu.
Nhưng thi thể, lại ở gần đại thúc.
Nhìn từ xa, giống như là y đang bị người khác chỉ mặt nói chuyện.
Bầu không khí theo tiếng quát của đại thúc, trở nên vô cùng ngưng trọng.
Ngay cả người ở bên ngoài, cũng ý thức được thế cục vi diệu, bắt đầu trở nên căng thẳng.
Con ngươi Sùng Đông ngưng tụ, ngón tay bất khuất đảo ngược, chỉ hướng đại thúc.
"Ngươi rất kiêu ngạo? Tay ta không thể chỉ lung tung? Phải ngoan ngoãn nghe lời ngươi nói?"
Gã cười lạnh.
Đại thúc khẽ động tay áo, bàn tay giấu ở bên trong tựa hồ muốn cong lên, nhưng đột nhiên dừng lại.
Y nhìn Viên Tam Đao ở phía trước, nhẫn nhịn xúc động xuất thủ, quay đầu lại nhìn về phía Sùng Đông.
"Tiểu hỏa tử, ta rất thưởng thức ngươi, lúc ta còn trẻ, cũng rất ngông cuồng, nhưng thế đạo này..."
"Ngươi phải hiểu được, cứng quá dễ gãy."
"Dùng bộ dạng này nói chuyện với người khác, rất dễ chết."
Sùng Đông ha ha cười to:
"Tiểu hỏa tử?"
Gã sờ lấy cằm, nơi đó râu ria xồm xoàm.
Lại cẩn thận quan sát nam tử trước mặt, con hàng này còn nhiều râu hơn mình.
Nhưng đó là bởi vì y lôi thôi lếch thếch!
Nhìn cốt linh, cho dù ăn bể bụng cũng không đến trăm tuổi, dám gọi mình là tiểu hỏa tử?
Y vui vẻ nói:
"Tiểu tử ngươi há miệng liền ra, mấy tuổi, dứt sữa chưa?"
"Lão tử năm nay bao nhiêu tuổi, ngươi có biết không?"
"Khẩu xuất cuồng ngôn như thế, cũng không nhìn lại xem tu vi của mình là gì?"
"Hậu Thiên?"
"Thời điểm lão tử tung hoành Đông Vực, không biết ngươi đang bú... A! Thảo!"
Gã còn chưa dứt lời, trong miệng liền kinh hô lên.
Một ngón tay cụt bay qua mặt, máu tươi bắn ra.
Đạo kiếm khí không biết từ đâu xuất hiện kia, trảm sát đầu y, nếu không phải y kịp thời phản ứng, chỉ sợ lần này đã đầu một nơi thân một nẻo rồi.
Sau lưng Sùng Đông lập tức bị mồ hôi lạnh ướt đẫm.
Nhưng mà... lùi bước?
Không tồn tại!
Gã chộp lấy ngón tay cụt ở trên hư không, từ một kích này, đã đại khái đoán được tu vi nam tử trước mặt.
"Vương Tọa!"
"Động thủ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận