Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 193: Đạo

Từ Tiểu Thụ không có giãy giụa quá nhiều, hiển nhiên hắn cũng không giãy giụa được.
Tư vị bị hơn mười tên nhân viên chấp pháp mong mỏi nhìn chằm chằm thật không dễ chịu.
Thương thế của những người khác ở trong lương đình như thế nào hắn không quan tâm, nhưng vạn nhất Chu Thiên Tham bị tên mù kia để mắt tới, rất có thể sẽ lạnh thấu.
Nói cho cùng, là A Giới xuất thủ đả thương y..
Lại hướng lên trên, là hắn mở trò đùa chúa cứu thế...
"Đáng giận, sớm biết như thế, đã không lừa tên đại ngốc kia rồi!" Từ Tiểu Thụ cuối cùng nếm được ác quả nói dối.
Đây quả thực là cố sự ngụ ngôn a, kết cục như vậy, thật khiến cho người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Hắn giao tiểu cô nương cho người áo đen, nói: "Đi Linh Tàng Các, đưa nàng đến chỗ Tang lão, tranh thủ thời gian trị liệu, nếu không cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì."
"Đây là..."
"Đừng hỏi nhiều, ta cũng không biết!"
Từ Tiểu Thụ ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng.
Ngày thường tuy nói Mộc Tử Tịch là máy nguyền rủa, nhưng luận sinh mệnh lực, cô nương này luôn ở trạng thái tràn đầy, sao có thể đột nhiên phát sinh loại tình huống này.
Nhưng mỗi người đều có bí mật riêng, hắn cũng không truy đến cùng.
Ừm, dù sao hiện tại đã hôn mê, muốn truy cũng không truy được, chờ tỉnh lại rồi nói...
Người áo đen muốn tiếp lấy Mộc Tử Tịch, cô nương này lại cắn chặt lấy quần áo của Từ Tiểu Thụ, tay nhỏ ôm chặt, hoàn toàn không có dấu hiệu buông lỏng.
Từ Tiểu Thụ im lặng.
Hắn kéo, vậy mà phát hiện kéo bất động.
Ách, thật dùng sức đương nhiên cũng có thể kéo ra, nhưng quần áo khẳng định sẽ rách, được không đủ bù mất.
"Từ Tiểu Thụ, cứu ta..." Mộc Tử Tịch dường như vô thức nỉ non.
Lại là câu này... Từ Tiểu Thụ chỉ cảm thấy bó tay toàn tập, làm sao hết lần này tới lần khác Linh Cung vừa xảy ra chuyện, mình đều bị dính vào?
Họa vô đơn chí?
Hắn nhè nhẹ vỗ đầu tiểu cô nương, chỉ cảm thấy sau đầu nàng cũng đã bắt đầu nóng lên, tựa hồ bị ai nhúng cả người vào nước sôi vậy.
Nóng như vậy, nhất định sẽ xảy ra chuyện...
"Ngoan, nhanh đi trị liệu!"
Dùng ngữ khí an ủi tiểu bằng hữu hống xong, Mộc Tử Tịch tựa hồ có hơi buông lỏng, Từ Tiểu Thụ lập tức kéo người ra, nhìn người áo đen nói:
"Nhanh, Linh Tàng Các! Nếu như không có người thì mang đến Linh Dược Các trị liệu!"
Tất cả mọi người đều mộng dưới, gia hỏa này luôn ngoài dự liệu như thế, thô bạo nhổ người chi thuật...
Kết quả trong chớp mắt thất thần, người áo đen còn chưa đưa tay, hai tay Mộc Tử Tịch đã hóa thành dây leo quấn lên cổ tay Từ Tiểu Thụ, cả người sưu một tiếng hóa thành mộc xà bám vào lưng.
"Đừng rời bỏ ta..."
Ưm một tiếng, Mộc Tử Tịch mở miệng nhỏ, hai cái răng nanh sáng loáng rất đáng yêu.
Từ Tiểu Thụ chỉ cảm thấy cái cổ mát lạnh, đột nhiên nghĩ đến tràng cảnh lúc Phong Vân Tranh Bá.
Quả nhiên, một giây sau tiểu cô nương liền "Phập" cắn lên, từng ngụm từng ngụm nuốt lấy sinh mệnh lực.
"Đậu xanh, răng rồng à..."
Từ Tiểu Thụ chấn kinh, hắn không ngờ mình đã là Tông Sư chi thân, tiểu cô nương vẫn có thể phá phòng?
Hắn bị đau trở tay đẩy cằm nàng ra, tiểu cô nương lập tức bất mãn, đá chân.
"Ăn... muốn ăn..."
Ngươi đây là ngấp nghé ta rất lâu rồi có phải không?!
Từ Tiểu Thụ cảm thấy rất không tốt, có một tiểu sư muội trong bóng tối muốn trộm ăn mình, nghĩ như thế nào đều cảm thấy có chút sợ a!
"Được rồi, để nàng theo ta, các ngươi đi trước đi!"
Nhìn nhân viên chấp pháp luống cuống chân tay, Từ Tiểu Thụ chung quy thở dài một tiếng.
Trạng thái hiện tại của Mộc Tử Tịch hiển nhiên không thể rời khỏi mình, dù sao thân là sư huynh, cũng không tiện trực tiếp vứt bỏ.
Hắn đành phải trực tiếp cất cánh, cáo biệt nhân viên chấp pháp, cõng tiểu cô nương lần nữa trở về lương đình.
Thừa dịp không có ai, hắn lập tức thò tay vào ngực tiểu cô nương móc Sinh Mệnh Linh Ấn ra, sau đó nhét vào trong miệng nàng.
"Ăn, tranh thủ thời gian ăn!"
Từ Tiểu Thụ lập tức khôi phục hình thái ác sư huynh, "Cho ngươi gặm ta!"
"Ngô..."
Thứ này hiển nhiên không có khả năng bị cắn nát, miệng nhỏ bị kẹt lại, nước bọt đều chảy ra.
Nàng vùng vẫy một hồi, lại khẽ hấp, phát hiện sinh mệnh lực còn nhiều hơn Từ Tiểu Thụ, lập tức an phận xuống.
"Chụp chụp chụt!" âm thanh mê say lòng người vang lên.
Từ Tiểu Thụ câm nín.
Nha đầu này, nhìn thế nào cũng không thích hợp, đầu óc Tang lão bị nước vào rồi ư, sao lại thu một tên đồ đệ nhứ thế?
Lương đình.
Kiếm khí nhấc năm bộ thi thể... ây, là năm tên nam tử, năm người này không thể chết, một khi chết, chỉ sợ Diệp Tiểu Thiên sẽ trực tiếp xuất thủ.
Lệ Song Hành khống chế ngũ đại chấp pháp, Diệp Tiểu Thiên lại giam cấm Lạc Lôi Lôi, tràng diện lại lần nữa lâm vào giằng co.
Mục đích thật sự của thanh niên mù không cần nói cũng biết, đón người là giả, ngăn chặn Diệp Tiểu Thiên mới là thật.
Làm cung chủ Linh Cung, sức chiến đấu của Diệp Tiểu Thiên cực mạnh, thậm chí còn kinh khủng hơn những nguyên lão kia.
Mà Thánh Nô đối phó với y, vẻn vẹn chỉ dùng một tên Kiếm Tông không có tu vi, cộng thêm ba cái ngọc thạch.
Dưới tình huống chênh lệch thực lực lớn như thế, Lệ Song Hành lại có thể giữ vững thế cân bằng, tất cả đều nhờ năng lực phản ứng cực hạn không kém gì Vương Tọa, cộng với con tin khiến Diệp Tiểu Thiên không đành lòng.
Dù sao năm tên con tin, nói thật, nhiều.
Y tùy thời đều có thể giảm bớt số lượng.
Lúc Từ Tiểu Thụ lần nữa đuổi tới đại điện nghị sự, liền bị tràng cảnh hài hòa trước mắt kinh trụ.
Liếc mắt đưa tình, im ắng quật cường...
Hiện tại đánh nhau đều khách khí như vậy sao?
"Từ Tiểu Thụ?" Lạc Lôi Lôi ở trên cao nhìn xuống, rất nhanh liền nhìn thấy hình bóng kia, trong đầu ẩn ẩn có dự cảm không tốt.
Hắn tới đây làm gì?
Thế cục vất vả lắm mới cân bằng...
"Từ Tiểu Thụ?" Diệp Tiểu Thiên đồng dạng hơi kinh ngạc, tiểu tử này đi rồi quay lại, dụng ý không rõ, nhưng dùng mưu mô của hắn, nói không chừng có thể lần nữa phá cục.
"Ngươi muốn làm gì, cứ tới, ta bảo vệ năm người kia." Diệp Tiểu Thiên truyền âm nói, hiện tại y chỉ thiếu một cây đao, người đến hiển nhiên rất phù hợp với như cầu của mình.
Từ Tiểu Thụ thầm buồn cười, đường đường Vương Tọa lại bị một tên Kiếm Tông kéo lại, hắn không khỏi nhớ tới đêm đó sau khi người bịt mặt rời đi, Tang lão thuyết phục Diệp Tiểu Thiên khi cần quyết đoán thì nên quyết đoán.
Trước kia không nhìn ra cung chủ đại nhân có chỗ nào không quả quyết, hiện tại, quả thật đã bị tử lão đầu kia nói trúng.
Có lẽ Diệp Tiểu Thiên làm đúng, trong lòng Từ Tiểu Thụ tán thành cách làm của y, thế này mới có nhân tình.
Nhưng nếu đổi thành Tang lão đến, cho dù là Tang lão phiên bản nhược hóa, có mười tên mù cũng không đủ để cho ông ta giết.
"Đây cũng là con đường mình chọn..."
Nhìn hình ảnh có chút hoang đường trước mắt, lại nghĩ tới ngày thường Tang lão tẩy não, Từ Tiểu Thụ có chút hiểu được.
Tu vi là một tòa Kim Tự Tháp, mỗi người thông qua đại đạo của mình leo lên, tầng dưới chót là chúng sinh, ra sức truy đuổi, hy vọng có thể tiến lên.
Mà trên đường thông hướng đỉnh phong, hiển nhiên phải đối mặt với rất nhiều lựa chọn, có được, đương nhiên cũng có mất.
Tang lão lựa chọn con đường cô độc, không ai có thể dùng "Tình" vây khốn ông ta, cho nên thẳng tiến không lùi, tự nhiên cất bước, hoàn toàn không bị người ở tầng dưới chót ảnh hưởng.
Diệp Tiểu Thiên muốn chiếu cố tất cả, người sau lưng đồng dạng trở thành gánh nặng của y, dù sao đỉnh Kim Tự Tháp rất nhỏ, người có thể chịu được sự cô độc lạnh lẽo khi ở chỗ cao, rất ít.
"Lựa chọn..."
"Cùng nhân sinh muôn màu..."
Từ Tiểu Thụ như có sở ngộ, hắn vốn không biết làm thế nào mới có thể cầu toàn, thế nhưng lúc này đã không còn xoắn xuýt.
Trên đời vốn không có lựa chọn hoàn mỹ, cây không cùng lá, chẳng ai hoàn mỹ, một đường đi đến cùng, kết quả thế nào cũng phải chấp nhận.
Hắn nhìn về phía Lệ Song Hành, thanh niên mù đồng dạng quay đầu nhìn hắn.
"Ngươi tốt."
Âm thanh này, là người vừa rồi... Lệ Song Hành không rõ lời chào này cho lắm.
Từ Tiểu Thụ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, chỉ "thi thể" trôi trên hư không nói: "Ngươi có năm người, có thể cho ta một người không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận