Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 397: Dám Lừa Ta?

Từ Tiểu Thụ chăm chú nhìn con số "2" kia, trong lòng bật cười.
Không đánh đã khai a!
Hắn không ngờ tên kia lại to gan đến như vậy, sau khi trộm đồ còn lưu lại ở phụ cận, nói không chừng còn cách hai người không xa.
Thế nhưng...
Là thủ pháp gì, có thể khiến cho hai người bọn họ không chút phát giác?
Ngay cả Vương Tọa cũng có thể man thiên quá hải?
Từ Tiểu Thụ thu hồi ánh mắt, trực tiếp nhìn vào cái hố trên mặt đất.
Đó vốn là nơi khảm Thiên Xu Cơ Bàn, thế nhưng lúc ngày chỉ còn lại một cái hố không.
"Có gì cổ quái sao?"
Phó Chỉ thuận mắt hắn, cũng nhìn về phía cái hố.
Hai đôi mắt nhìn chăm chú, thế nhưng lại không nhìn ra thứ gì.
Ngoại trừ đất cát, thì không còn gì cả.
Phó Chỉ liếc qua một cái liền rời ánh mắt, Từ Tiểu Thụ vừa nhìn chằm chằm, vừa mở miệng nói chuyện.
"Phó huynh, trên thế giới này, cự ly xa nhất là gì?"
Phó Chỉ khẽ giật mình.
Lại tới?
Ông ta ngửa đầu nhìn lên bầu trời, "Tinh thần đại hải?"
"Không."
Từ Tiểu Thụ phủ định nói:
"Cự ly xa nhất, chính là người ở trước mặt ta, thế nhưng ta lại chưa từng chú ý đến."
Phó Chỉ hoảng hốt.
Sắc mặt ông ta xanh mét, toàn thân nổi da gà.
Nói gì thế, không phải bắt người sao?
Sao nói một hồi, ngươi lại bắt đầu tao lên rồi?
Vấn đề là, ta không phải tiểu cô nương, ngươi nói với ta những chuyện này, hữu dụng sao?
Ồ?
Không đúng!
Gia hỏa này, đừng nói là...
Lần này, Phó Chỉ lặng lẽ lui lại, trong mắt xuất hiện một chút kinh hoảng.
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 2."
Từ Tiểu Thụ thầm nghĩ quả là thế.
Tên đạo chích kia, không chỉ không có chạy xa, mà y gần ngay trước mắt!
Chỉ là...
Không nhìn thấy!
Nhưng Từ Tiểu Thụ không có chủ quan, tên Từ Tiểu Kê kia, là tồn tại ngay cả hệ thống cũng phán định không phải người.
Không nhìn thấy, rất bình thường.
Từ Tiểu Thụ đi dạo, tản bộ, nhìn như lơ đãng suy tư, kì thực đang vận dụng Cảm Giác điều tra toàn bộ động tĩnh ở phụ cần.
Đã không nhìn thấy, không sờ được, vậy liền để gia hỏa này tự ra ngoài.
"Phó huynh, nếu như ngài là kẻ trộm, tiếp theo sẽ làm như thế nào?"
Phó Chỉ không biết Từ Tiểu Thụ đang tính toán gì, nhưng nhìn hắn tựa hồ thật có phương hướng, liền thuận theo nói:
"Đương nhiên là chạy rồi, nhưng nếu thực lực không quá mạnh, có lẽ ta sẽ tránh trước một hồi, chờ phong ba qua đi..."
Nói đến đây, ánh mắt ông ta sáng lên.
"Trước tránh ở trong dạ yến, chờ phong ba qua đi, theo đám người rời khỏi phủ thành chủ?"
"Thụ huynh đại tài!"
Ông a kinh tán nói.
Từ Tiểu Thụ duỗi một ngón tay ra lắc lắc, "Không."
"Ồ?"
"Vẫn là không?"
Phó Chỉ cảm thấy tư duy của mình đã đi đúng hướng, không ngờ Từ Tiểu Thụ lại phủ định, ông ta hiếu kỳ hỏi:
"Vậy nếu là Thụ huynh, sẽ làm như thế nào?"
Từ Tiểu Thụ khẽ cười một tiếng, vòng quanh cái hố này.
"Nếu là ta, ta sẽ không đi."
Phó Chỉ buồn bực:
"Không đi, chờ chết sao?"
Từ Tiểu Thụ lắc đầu.
"Phó huynh, ngài chớ quên, nơi nguy hiểm nhất, chính là nơi an toàn nhất."
"Nếu là ta, nhất định sẽ tu luyện một môn ẩn tàng chi thuật trước, thẳng đến khi ngay cả Vương Tọa cũng không phát hiện được, ta mới sẽ tiến vào phủ thành chủ."
"Sau khi đắc thủ, chỉ cần ẩn thân ở phụ cận, đợi những người khác tìm kiếm bốn phía."
"Lúc này, ta liền có thể nghênh ngang triển lộ thân hình, trở lại dạ yến, biến thành một người bình thường, hòa cùng đám người."
Hắn vừa mới nói xong, Phó Chỉ còn chưa biểu thị gì, thế nhưng cột tin tức đã liên tục nhảy lên mấy cái.
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 2."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
"Nhận nhục mạ, điểm bị động cộng 1."
"Nhận thán phục, điểm bị động cộng 1."
"Nhận kính sợ, điểm bị động cộng 1."
"Là thuật ẩn tàng như thế nào, ngay cả ta cùng Liễu Tinh đều không nhìn ra?"
Phó Chỉ còn đang xoắn xuýt chuyện này, Từ Tiểu Thụ đã không quản ông ta.
Lời nói này, vốn không phải nói cho Phó Chỉ nghe.
Cột tin tức phản ứng kịch liệt như vậy, đã nói rõ, suy nghĩ của người ẩn tàng, hoặc là nói Từ Tiểu Kê, đã bị mình đoán đúng.
Một tiếng "Cộp" rất nhỏ vang lên, xen lẫn vào trong âm thanh gió nhẹ thổi đất cát, cho dù là Phó Chỉ, cũng không phát hiện chút dị dạng này.
Từ Tiểu Thụ thì khác.
Cảm Giác sớm đã bao trùm xung quanh, dưới trạng thái thập trung hai trăm phần trăm, cho dù con ruồi đập cánh một cái, cũng không thoát khỏi pháp nhãn của hắn.
"Hạt cát?"
Vừa rồi co rúm, rõ ràng chính là một hạt cát nhỏ không đáng chú ý ở bên trong hố.
Nhưng hạt cát không chút chú ý kia, rơi vào trong mắt Từ Tiểu Thụ, lại trở thành không đè nén được run rẩy.
Ngươi, luống cuống!
Rốt cuộc xác định nơi tên kia ẩn thân, Từ Tiểu Thụ nhịn không được sợ hãi thán phục.
Thật sự ở trong cái hố!
Gia hỏa kia, tâm lực thật mạnh!
Mình cùng Phó Chỉ ở phụ cận nói chuyện phiếm, thậm chí vừa rồi Liễu Tinh đều tới lui một lượt, thế nhưng y vẫn không có chút động tĩnh nào.
Chỉ bằng phần định lực này, Từ Tiểu Thụ ta nguyện xưng ngươi một tiếng "thâu cường"!
Hắn ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn hạt cát ở trong hố.
Mà lúc này, cột tin tức hoàn toàn không có chút động tĩnh.
Giống như đã mai danh ẩn tích, nếu không phải Từ Tiểu Thụ một mực triển khai toàn bộ tâm thần, hắn thật cho rằng vừa rồi mình bị ảo giác.
Không do dự, Từ Tiểu Thụ đưa tay nắm lấy đống cát kia lên.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
"Nhận nhục mạ, điểm bị động cộng 1."
"Khà khà."
Từ Tiểu Thụ cười.
Mắng ta?
Ngươi ngoại trừ mắng ta, còn có thể làm gì?
Dám động sao?
Nếu như có thực lực, đoán chừng sẽ không biến thành hạt cát, giả chết ở chỗ này.
Phó Chỉ nhìn Từ Tiểu Thụ bốc lên một nắm cát, khó hiểu nói:
"Thụ huynh có ý nghĩ gì?"
"Không."
Từ Tiểu Thụ chậc chậc cảm khái:
"Phó huynh, nếu như ngài bắt được kẻ trộm, kết quả của tên kia sẽ như thế nào?"
"Hừ."
Phó Chỉ cười nhạt:
"Dám trộm Thiên Xu Cơ Bàn, nghiền xương thành tro, tiêu thần tán phách... đã là nhẹ!"
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ rõ ràng cảm giác được đất cát trong tay lại run lên.
Hắn lại cười.
Thế này ai chịu nổi?
Bị người ta nắm ở trong lòng bàn tay!
Chỉ sợ tâm tình Từ Tiểu Kê giờ phút này, hẳn là rất tuyệt vọng đi?
Từ Tiểu Thụ không có trực tiếp bại lộ y, đứng dậy, nói:
"Giống như Phó huynh nói, tên kia nhất định chưa chạy khỏi phủ thành chủ."
"Ta đề nghị tìm kiếm hoa hải một phen, có lẽ gia hỏa này biết biến hình."
"Nói không chừng, nắm đất trên tay ta, chính là do tên kia biến thành đó" Hắn nhạo báng.
"Nhận chửi mắng, điểm bị động cộng 1, + 1, + 1, + 1..."
Khóe miệng Phó Chỉ giật một cái, cảm thấy vô nghĩa:
"Thụ huynh nói đùa gì thế, chỉ là đất cát..."
Nhưng ông ta cẩn thận suy nghĩ một hồi, cảm thấy cũng có lý, lúc này lấy một viên ngọc giản truyền tin ra, trực tiếp gọi người tới tìm kiếm.
Từ Tiểu Thụ ha ha cười:
"Lưới trời tuy thưa, nhưng mà khó lọt, tên kia dám vào phủ thành chủ trộm đồ, nhất định chỉ có một con đường chết."
"Đi thôi, chúng ta đến dạ yến trước, tiếp theo, chờ tin tức của tiểu Hồng cùng Liễu hộ pháp là được?"
Cho dù Phó Chỉ xoắn xuýt, nhưng cũng biết loại chuyện này không gấp được.
"Được."
Ông ta đáp ứng.
Từ Tiểu Thụ ngậm cười gật đầu, tiện tay ném nắm cát vào trong Nguyên Phủ.
Lập tức, cột tin tức điên cuồng, "Chửi mắng" vĩnh viễn không dứt, lập tức yên tĩnh.
"A Giới, canh chừng y."
"Dám biến thân hóa hình, liền đánh cho ta!"
"Mẹ kiếp, dám lừa gạt lão tử? Còn muốn ta dẫn vào phủ thành chủ... nếu như bị phát hiện, chẳng phải ta liền khó thoát liên quan?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận