Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 538: Kiếm Tiền (3)

Từ Tiểu Thụ cảm nhận được bọn họ đắng chát.
Nhưng hắn vẫn hỏi ngược lại một đợt.
"Thật không bán?"
"Không bán!"
La Thanh Lang chém đinh chặt sắt nói.
"Thời điểm Bạch Quật mở ra, hẳn còn một lúc nữa, vạn nhất các ngươi không bán, bị cướp thì sao?"
Từ Tiểu Thụ ân cần nói.
Đám người Thanh Cương Linh Cung nghe thế đều nhoáng một cái.
Lần này, ngay cả Trình Tinh Trữ cũng không nghe nổi nữa.
Cái miệng của Từ Tiểu Thụ, e rằng hôm nay đã lưu lại bóng mờ trong lòng đệ tử Linh Cung.
Đoán chừng ban đêm đều không ai dám đi ngủ.
"Ta thấy ngươi đây là muốn cướp?"
Trình Tinh Trữ tức giận nói.
"Là vị huynh đài nào? Ngươi quá mức, ta chỉ là người làm ăn, chớ có nói bậy."
Từ Tiểu Thụ tự tiếu phi tiếu nhìn y một chút.
Trình Tinh Trữ lập tức cảm thấy sau đầu ẩn ẩn đau.
Gia hỏa này, tuyệt đối là khắc ta!
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ không có nhiều lời với bọn họ, vượt qua đám người, đi tới trước mặt cô nương có chút quen thuộc kia.
Hắn trầm mặc một chút.
Lúc đó không nhìn thấu tinh đồng, giờ phút này, vẫn nhìn không thấu.
Không chỉ không nhìn thấu, theo tầm mắt tăng lên, hắn thậm chí từ trên đôi tinh đồng kia, cảm nhận được một cỗ lực lượng khiến người ta run sợ.
Từ Tiểu Thụ biết, đây là sau khi Cảm Giác tăng lên Tông Sư, mang đến khả năng dò xét thấu triệt.
Đối với loại cảm giác mơ mơ hồ hồ này, lúc trước hắn không tin.
Thế nhưng sau khi trải qua nhiều lần nghiệm chứng, hắn không thể không tin.
"Quỷ Thú đều không có loại cảm giác áp bách này!"
Trong lòng Từ Tiểu Thụ nói thầm lấy.
Đến cùng là thứ gì?
Con mắt này...
"Thật là đẹp, đôi mắt của ngươi."
Từ Tiểu Thụ tán dương.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1, + 1, + 1, + 1..."
Gương mặt xinh đẹp của Ngư Tri Ôn đỏ lên.
Vẻn vẹn câu này, nàng đã có thể trực tiếp xác định, người trước mặt nhất định là Từ Tiểu Thụ không thể nghi ngờ.
Bởi vì lúc trước, thời điểm lần đầu gặp mặt, hắn cũng từng tán thưởng nàng như thế.
Răng môi khẽ nhếch, vừa muốn nói chuyện, thế nhưng Từ Tiểu Thụ lại không chút do dự quay người rời đi.
Ngư Tri Ôn suy nghĩ.
"Chuyện này."
Hắn, chỉ thích tinh đồng, không thích nói chuyện với ta?
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ dẫn theo ba người bịt mặt đội nón lá ở phía sau.
Tổ chức "Nón Lá Cỏ" vừa thành lập không đến nửa ngày, quang minh chính đại bước qua... phế tích cửa trấn.
Thời khắc tới gần, toàn bộ đều chầm chậm thối lui, giống như sợ ôn thần.
"Nhận kính nể, điểm bị động cộng 455."
"Nhận e ngại, điểm bị động cộng 421."
"Nhận ngưỡng mộ, điểm bị động cộng 395."
Từ Tiểu Thụ tận lực đi rất chậm.
Cuối cùng vẫn bị Tân Cô Cô không kiên nhẫn đẩy đẩy, mới thu lấy một cọng lông dê cuối cùng, biến mất ở trong tầm mắt mọi người.
"Điểm bị động: 37511."
"Quá dễ kiếm đi, lập tức liền có hơn ba vạn điểm bị động."
Từ Tiểu Thụ xem xét cột tin tức, kém chút cười đến nở hoa.
Lúc này mới qua bao nhiêu lâu.
Tối đa chỉ là giải quyết một chút việc nhỏ, kém chút đã kiếm đủ mười liên rút điểm bị động.
Quả nhiên, vẫn là nơi nhiều người thích hợp với mình.
Đặc biệt là đám dê không có thấy qua việc đời, chủ động duỗi đầu tới cho mình chặt kia...
Thật là thơm!
"70 triệu..."
Từ Tiểu Thụ nỉ non.
Thân là phú ông trăm triệu, hắn thừa nhận mình có chút nhẹ nhàng.
Lúc đầu đến đây, trên đường gặp nhiều người, hắn chỉ là muốn thuận tay kiếm chút điểm bị động.
Nhưng trong lúc vô tình lại phát hiện giá trị của Linh Lung Thạch.
"Một viên 20 triệu, trên người của ta còn mười ba khỏa, bao nhiêu ức?"
"Làm ăn, quả nhiên rất dễ phát tài!"
Từ Tiểu Thụ đã đếm không hết, hắn quay đầu lại:
"Sư muội, Linh Lung Thạch của ngươi, cho ta một viên?"
Mộc Tử Tịch không đáp.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
"Ngươi đã tặng cho ta!"
"Úc, thế nhưng, ngươi cũng có thể đưa lại cho ta."
"Từ Tiểu Thụ, ngươi lặp lại lần nữa?"
Từ Tiểu Thụ nhìn thân thể tiểu cô nương run rẩy, cảm thấy vẫn là thôi đi.
Mình có mười sáu khỏa Linh Lung Thạch, đã rất nhiều.
Hai viên cho nàng phòng thân, đề phòng biến cố.
Tuy nói ở bên cạnh mình không nhất định dùng đến, nhưng vạn nhất thì sao.
Từ Tiểu Thụ bình sinh sợ nhất, chính là "Vạn nhất".
"Mấy viên đá vụn này quá đáng tiền, trước khi Bạch Quật mở ra, nhất định phải tranh thủ bán."
"Thế nhưng, dựa theo lời nói của Kiều trưởng lão, cung chủ đại nhân tựa hồ nói qua, Bạch Quật ít ngày nữa sẽ mở ra?"
"Thế nhưng ít ngày nữa, là bao lâu..."
Hắn suy nghĩ.
Bắt đầu tính toán, làm sao có thể trong khoảng thời gian ngắn như thế, bán Linh Lung Thạch với giá cao ra.
Thời điểm Linh Tinh ít, đúng là không nhìn ra có tác dụng gì.
Dù sao tiền ít vô ích.
Nhưng Linh Tinh là tiền tệ thông dụng ở trên đại lục, một khi số lượng bắt đầu nhiều, cơ hồ có thể đổi được rất nhiều thứ.
Kém nhất, nện một trăm triệu vào Đa Kim Thương Hội.
Từ Tiểu Thụ cảm thấy Nguyên Phủ của mình, trong nháy mắt liền có thể trở thành Thánh Địa linh dược đỉnh cấp ở trên đại lục.
Cho dù không phải đỉnh của chóp, thế nhưng cũng rất đỉnh rồi.
Cộng thêm mình có Sinh Mệnh Linh Ấn.
Liên tục không ngừng tẩm bổ, có lẽ sau này linh dược cần cho đan đạo, hoàn toàn có thể tự cấp tự túc.
Đây quả thực là mộng tưởng của mỗi một vị Luyện Đan Sư cao giai.
Vô số linh dược, cùng số năm muốn thúc đẩy phát triển.
Quan trọng nhất, có Sinh Mệnh Linh Ấn, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu a.
Đợi sau khi Nguyên Phủ thành hình, một ngày chỉ cần thu hoạch năm phần dược liệu, một năm...
"Chậc chậc."
Từ Tiểu Thụ chảy nước bọt.
Kiếm tiền!
Không chỉ phải kiếm điểm bị động, Linh Tinh, cũng không thể thiếu được!
"Vừa rồi ở đây có đến mấy trăm người, chắc hẳn tin tức rất nhanh sẽ được truyền ra."
"Như vậy, tiếp theo, mình cần phải đếm một nơi có nhiều người khác, bày ra càng nhiều Linh Lung Thạch hơn."
Từ Tiểu Thụ còn đang đắc ý tính toán.
Bỗng nhiên, Tân Cô Cô ngẩng đầu, nhìn vết rạn trên hư không, con ngươi co rụt lại.
"Tới."
"Cái gì tới?"
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ bất giác nhìn theo.
Lập tức nhìn thấy vết nứt không gian ở phía trên vậy mà bắt đầu giao thoa, cuối cùng hóa thành một cái vết nứt to lớn.
Lực lượng hấp xả kinh khủng truyền đến, đá sàn Bát Cung trực tiếp băng liệt.
Lần này, ngay cả lão linh thụ kiên trì sống sót nhiều năm ở trong hoang vu, cũng không trụ được, ngay cả rễ cũng bị rút lên.
"A!"
Mộc Tử Tịch kinh hô một tiếng, cả người bay lên trời.
Từ Tiểu Thụ vội vàng xuất thủ, thế nhưng chỉ có thể kéo giày cô nàng xuống.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Hắn vội vàng nhảy một cái, bắt lấy chân tiểu cô nương, mới có thể kéo người trở về.
"Bạch Quật, mở?"
Không để ý tới Mộc Tử Tịch kinh hoảng, Từ Tiểu Thụ nhìn khe nứt không gian đang thôn phệ vạn vật, trực tiếp hỏi.
"Đúng."
Ánh mắt Tân Cô Cô ngưng trọng, trùng điệp gật đầu.
Vết nứt dị thứ nguyên mở ra, người khác có thể lầm, thế nhưng y tuyệt đối không thể nào lầm được.
"Vậy những người kia..."
Những người không chống nổi lực hút, bị vết nứt không gian hút vào, quả thực nhiều vô số kể.
Một đợt này, Tiên Thiên không đến Thượng Linh cảnh, hoặc là không có bí pháp đặc thù, không kịp đề phòng, thật rất khó chịu nổi.
Đặc biệt là mấy người không có linh trận phòng hộ, ở trên đường cái bị hút bay.
"Chết."
"Hoặc là may mắn tiến vào Bạch Quật, bị truyền tống ngẫu nhiên, sau đó bị sinh vật dị thứ nguyên giết chết."
Tân Cô Cô đạm mạc lắc đầu, "Để bị hút lên trời, đều là kẻ yếu, hiện tại phải xem Hồng Y có chịu cứu người hay không."
Y tự nhận mình không phải Thánh Nhân, cho nên không có ra tay xuất thủ cứu vớt mấy tên gia hỏa không có thực lực lại muốn liều mạng kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận