Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 588: Ngươi, Rốt Cuộc Đã Đến! (2)

Thủ Dạ nhíu mắt lại.
Có lẽ, thanh danh kiếm này, không thể đưa cho Từ Tiểu Thụ dễ dàng như vậy.
Dù sao nguy hiểm tiềm ẩn ở bên trong, Từ Tiểu Thụ, có lẽ không gánh nổi.
"Tới đi, để ta xem một chút, đến cùng kết cục sẽ như thế nào?"
"Nhận mong đợi, điểm bị động, +250."
Từ Tiểu Thụ xoa xoa đôi tay, ánh mắt ngưng lại.
Mình rút kiếm, mang ý nghĩa không cần trả tiền, càng không có thời gian hạn chế.
Bởi vậy, hắn có thể thử rất nhiều lần.
"Trước dùng nhục thân."
"Nếu như tiếp xúc cảm thấy không ổn, lập tức rút lui, nếu như không có phản ứng gì, vậy thì tiếp tục."
"Dựa theo trình tự, nếu như nhục thân thất bại, dùng kiếm ý, kiếm niệm, Quan Kiếm Thuật..."
"Nếu còn không được, Cuồng Bạo Cự Nhân, Tư Thái Nổ Tung, dùng tới các loại mãng lực, không đến mức không rút ra được..."
"Thực sự không được nữa, một thức Bị Động Chi Quyền, mình không tin cấm chế này có thể đỡ nổi!"
Từ Tiểu Thụ trầm tư.
Hắn có rất nhiều loại ý nghĩ, nhưng tất cả những thứ này đều dựa trên "Tiếp xúc bình thường".
Nếu như "Tiếp xúc không ổn"...
"Không đến mức!"
Hất đầu một cái, Từ Tiểu Thụ đá bay ý nghĩ này.
Ngay cả Cố Thanh Nhị cũng không được coi trọng, mình có tư cách gì, có thể khiến cho danh kiếm bỏ qua nhiều người như vậy, chờ mình đến?
"Quất!"
Cảm thụ nhiệt lượng ở trong lòng bàn tay, Từ Tiểu Thụ hít sâu một hơi, triệt tiêu linh nguyên, đột nhiên nắm lấy.
Chắc nịch, nặng nề, thô ráp...
Vẻn vẹn xúc cảm cán kiếm truyền đến, đã khiến cho Từ Tiểu Thụ thật tâm tán thưởng.
Trọng lượng thứ này khác hẳn với bề ngoài, cảm giác chắc chắn không dễ tuột tay kia giống như chế tạo riêng cho mình vậy, cực kỳ phù hợp.
Hơi dùng sức.
Dưới sự chú ý của mấy trăm đôi mắt, Từ Tiểu Thụ nắm chặt danh kiếm.
Nghĩ đến Quỷ Thú phí sức như vậy, Thủ Dạ kéo phát nổ hư không cũng không rút ra được, Từ Tiểu Thụ hấp khí, đột nhiên điều động lực lượng toàn thân, trực tiếp rút lên.
"Xùy."
Kết quả.
Lực lượng thậm chí còn chưa bắt đầu dùng, hắn giống như đang cầm một con dao phay phổ thông vậy.
Từ Tiểu Thụ nhấc lên, Diễm Mãng liền đi theo.
Hắn để xuống, Diễm Mãng lần trở lại chỗ cũ.
Lần này, Từ Tiểu Thụ mộng.
"Tình huống thế nào?"
Hắn ngơ ngác đứng tại chỗ, nếu như ký ức không có sai lầm...
Vừa rồi hắn. . . đã nhẹ nhàng rút danh kiếm lên?
Nhẹ nhàng...
"Ngọa tào!"
"Ta bị hoa mắt rồi? Vừa rồi ta mới nhìn thấy thứ gì?!"
Đám người vây xem lập tức trợn muốn lồi cả mắt.
Cho dù là Thủ Dạ, giờ khắc này cũng kinh động như gặp thiên nhân.
Mình kéo hư không phát nổ đều không rút ra được, Từ Tiểu Thụ không tốn bao nhiêu sức lực, rút ra, cắm lại?
"Từ Tiểu Thụ, vừa rồi ngươi mới làm gì?"
Thân hình Cố Thanh Nhị chậm chạp không đi, trực tiếp bị định trụ.
Y bay nhào tới trước mặt Từ Tiểu Thụ, chấn kinh nhìn hắn.
Bởi vì bản thân từng rút qua, y biết cấm chế gia trì ở trên thân kiếm đáng sợ đến cỡ nào.
Còn có lực phản chấn...
"Ngươi rút kiếm ra, cũng bị hút trở về?"
Cố Thanh Nhị vội vàng hỏi.
Y cấp bách muốn một câu trả lời khẳng định, bảo vệ tâm linh mình khỏi bị bạo kích.
Nào ngờ khuôn mặt cứng đờ của Từ Tiểu Thụ kéo một cái, sau khi hơi quay đầu, liền có chút chất phác gật đầu.
"Không phải."
Cố Thanh Nhị còn chưa kịp cao hứng, biểu lộ lập tức đọng lại.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
Tất cả mọi người đều giống như thế.
Chỉ thấy Từ Tiểu Thụ muốn lần nữa nhấc lên, lần này càng đáng giận hơn, hắn trực tiếp buông lỏng tay ra.
Nhưng mà, kiếm, vẫn dễ dàng bị nâng lên như vậy.
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, +166."
Từ Tiểu Thụ thuận tay vung một cái kiếm hoa.
"Xuy xuy xuy ~ "
Không khí trực tiếp bị danh kiếm sắc bén đâm thủng.
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, +203."
Hắn không tin tà ném danh kiếm Diễm Mãng ra ngoài.
Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, tay nhất câu, danh kiếm vốn còn đang giãy dụa lấy, trực tiếp quay trở về.
"Ông!"
Danh kiếm rơi vào trong tay, dư âm còn văng vẳng.
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, +252."
Tất cả mọi người chấn kinh.
"Chuyện này..."
"Đã phát sinh chuyện gì?"
"Vì sao, vì sao lại đơn giản như vậy?"
"Làm sao có thể?!"
"Đây không phải nói rõ, Từ Tiểu Thụ quả thật là chủ nhân danh kiếm?"
"Vừa rồi cấm chế kia, thật do hắn thiết trí?"
"Ta kháo, nguyên lai thật có thể rút danh kiếm ra, Từ Tiểu Thụ, thật là đang làm ăn?"
Lần này, bi thương chảy ngược thành sông, đám người tập thể bó tay.
Không chịu được hiện thực tàn khốc, Từ Tiểu Thụ vậy mà thật làm ra được?
Bán danh kiếm?
Hắn điên rồi?!
Hắn thật không sợ danh kiếm bị người khác rút đi sao?
"Nhận hâm mộ, điểm bị động, +175."
"Nhận ghen ghét, điểm bị động, +222."
"Nhận oán hận, điểm bị động, +69."
Thủ Dạ đồng dạng mắt mang kinh hãi nhìn qua Từ Tiểu Thụ ở nơi đó không tin tà run mạnh kiếm hoa.
Nhìn biểu lộ ở trên mặt hắn, Thủ Dạ có thể phán đoán ra được, đối với mình có thể rút kiếm ra được, thiếu niên trước mặt, đồng dạng duy trì thái độ kinh nghi.
Nhưng, hắn là Từ Tiểu Thụ!
Những thứ này, rất có thể đều là giả tượng...
"Cho nên, gia hỏa này, là đang giả vờ sao?"
Thủ Dạ thở ra một hơi.
Trong lòng tức giận đến ngứa.
Hóa ra cấm chế nát làm mình lo lắng rất lâu kia, thật là thủ bút của Từ Tiểu Thụ?
Thánh lực lóe lên một cái rồi biến mất, cũng là Từ Tiểu Thụ không biết từ chỗ nào tìm đến?
Thủ Dạ triệt để buông xuống hoài nghi.
"Tiểu tử này, rất không đơn giản!"
...
Cố Thanh Nhị mộng bức nhìn Từ Tiểu Thụ đùa nghịch danh kiếm.
Môi y run rẩy, không biết vì sao danh kiếm lại chọn Từ Tiểu Thụ.
Chuyện này, rất không hợp lý nha!
"Ngươi đã làm gì nó sao?" Y hỏi.
"Không có."
Từ Tiểu Thụ cuối cùng cũng hồi thần lại, trong lòng mừng đến nở hoa.
Nguyên lai lo lắng của mình là dư thừa.
Thanh kiếm này, căn bản không có huyền cơ kỳ quái gì.
Có lẽ chỗ kỳ quái của nó, là lực lượng Trì Kiếm Nhân danh kiếm đời trước lưu lại?
"Ta cũng không biết vì sao danh kiếm này lại coi trọng ta."
"Ta tiện tay rút một cái, nó liền lên, ta cũng không có cách nào."
Từ Tiểu Thụ dừng một chút, to rõ nói: "Không sợ nói cho các ngươi biết, ta là lần đầu tiên rút, không có kinh nghiệm."
Đám người: "..."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +256."
Lần này, bọn họ rất muốn lăng trì Từ Tiểu Thụ tế thiên.
Tiện tay rút một cái...
Nghe xem, đây là tiếng người sao?
Khốn kiếp!
"Đáng giận a..."
Lấy Tất Không cầm đầu, đám người từng rút kiếm tập thể trầm mặc.
Lúc này bọn họ mới biết được, nguyên lai mình không chỉ không rút được kiếm, ngay cả cấm chế Từ Tiểu Thụ thiết lập, mình cũng không phá được.
Không chỉ không phá được, có người, còn bồi thường hơn trăm triệu.
Loại bạo kích trình độ này...
"Khụ khụ!"
Tất Không đột nhiên ho khan một tiếng.
Y trầm mặt, cố gắng gạt ra nụ cười mỉm, bưng kín ngực.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +28."
...
Cố Thanh Nhị hít một hơi thật sâu.
Y kiệt lực vứt bỏ cỗ ngữ khí lạnh nhạt kia của Từ Tiểu Thụ.
Cho dù biết gia hỏa kia không phải cố ý, nhưng hắn đã đạt đến cảnh giới vô thanh vô thức đả thương người.
"Từ Tiểu Thụ, ta thật không ngờ ngươi có thể làm được đến một bước này, khiến danh kiếm bất động thanh sắc nhận chủ!"
Cố Thanh Nhị đỏ mắt nhìn Diễm Mãng.
Y rất muốn thanh kiếm này.
Nhưng nếu như danh kiếm tự hành nhận chủ, dựa theo quy định Táng Kiếm Trủng, y không thể nào xuất thủ, đoạt lấy kiếm được.
Nhưng Từ Tiểu Thụ, sao có thể làm được?
Tư chất của hắn, thật có tốt như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận